Sở Ninh Dực cau mày, lúc này mà bị làm phiền thì đúng là không vui chút nào.
Thủy An Lạc chớp mắt, nhìn người đàn ông mặt đen xì kia, “Triệu Uyển Uyển ổn rồi chứ?”
Mặt Sở Ninh Dực càng khó coi hơn. Cô gái này bảo anh dừng lại chỉ để hỏi câu này thôi sao?
Thủy An Lạc cười khanh khách ôm lấy cổ anh làm nũng: “Em thật sự mệt lắm rồi, giờ vẫn còn đau đấy.”
Thủy An Lạc vừa mới nói vậy, Sở Ninh Dực lại càng muốn “thương” cô hơn, anh định thò tay vào váy ngủ của Thủy An Lạc, lại bị cô chặn lại.
Sở Ninh Dực nhướng mày, Thủy An Lạc liền rưng rưng nước mắt nhìn Sở Ninh Dực, rõ ràng là đang nói: Tha cho em đi mà.
Sở Ninh Dực nhớ trước đây cô thường hay gửi cho anh mấy tấm ảnh meme, giờ trông cô chẳng khác gì con cún con trong mấy cái meme đó cả.
Sở Ninh Dực bế ngang cô lên, đi thẳng ra ngoài.
Thủy An Lạc kêu lên một tiếng, ôm lấy cổ anh, “Trẻ con ở cô nhi viện đều họ Triệu, em đang nghĩ, liệu Z có phải chữ cái đầu tiên của chữ Triệu không?”
(Trong tiếng Trung, họ Triệu đọc lại zhào)
Sở Ninh Dực nghe cô nói vậy, cúi xuống nhìn cô gái đang cau mày lại kia.
“Janis cũng là Z.” Sở Ninh Dực nhắc nhở
(Trong tiếng Trung, Janis đọc là zhān ní sī)
“Nhưng anh cũng nói rồi mà, Janis không thể là Boss cuối cùng được, thế thì Z là ai đây?” Thủy An Lạc lắc lắc chân, trong đầu bắt đầu thu thập những người có họ Triệu.
Nhưng bên cạnh họ thật ra không có nhiều người họ Triệu lắm, ngoài Triệu Dương Dương với Triệu Uyển Uyển ra, hình như hết rồi.
Sỏ Ninh Dực đặt Thủy An Lạc lên giường, đắp chăn lại cho cô, “Còn một khả năng nữa, Z không phải là trên người, mà là chữ đầu của một chữ tiếng Anh nào đó, hoặc chỉ là một biệt hiệu đơn thuần thôi.”
“Thế nên anh nói muốn diệt cỏ tận gốc là muốn tìm thấy người này sao?” Trong chuyện lần này, tuy đã nhổ hết tất cả Con Mắt của căn cứ ở thành phố A, nhưng cái chữ Z kia vẫn không có chút manh mối nào.
Sở Ninh Dực đi vòng qua bên kia giường, vén chăn chui vào, Bánh Bao Đậu nằm giữa cứ vặn vẹo người, cuối cùng chui vào lòng mẹ ngủ mất.
Thủy An Lạc vỗ nhẹ lên người con gái, chống một tay xuống đầu nhìn Sở Ninh Dực nằm xuống, “Không có manh mối gì sao?”
“Cũng không phải là không có, trừ việc triệt hạ được hết Con Mắt ra, chẳng lẽ em không nhìn ra à? Cố Minh Hạo và Janis không hợp nhau.”
“Hửm?” Thủy An Lạc nghĩ lại mọi chuyện, “Bọn họ từng xuất hiện chung với nhau hả?”
“Đây không phải là vấn đề có cùng ở một chỗ hay không, rõ ràng là Janis biết chúng ta rời khỏi Provence nhưng lại không hề báo cho Cố Minh Hạo biết. Nếu như hắn sớm nói với Cố Minh Hạo, vậy chắc hôm nay chúng ta không thể thành công rồi. Để đề phòng chúng ta, Cố Minh Hạo cũng đã gài trước người ở tất cả những nơi mà anh có thể thể xuất hiện. Nhưng hắn không biết chuyện anh trở về, cho nên chỉ có thể đề phòng Phong Phong thôi.”
Sở Ninh Dực nhìn trần nhà, nhàn nhạt nói.
Thủy An Lạc ngẫm lại, hình như đúng là như thế thật.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực nhắm mắt. Bánh Bao Đậu hơi tỉnh lại, lăn một vòng bò dậy, mơ màng nhìn mẹ rồi lại nhìn ba, cuối cùng chui vào lòng ba ngủ tiếp.
Lần đầu tiên Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc được làm cha mẹ, nửa đêm mỗi lần Tiểu Bảo Bối tỉnh lại là họ đều rất căng thẳng, nhưng giờ thì hoàn toàn không còn cảm giác đó nữa rồi. Trẻ con rất ít khi ngủ trọn một đêm, nửa đêm tỉnh lại là chuyện bình thường, có tỉnh cũng cứ kệ nó, một lúc là sẽ tự ngủ tiếp.
Sở Ninh Dực một tay ôm con gái, tay còn với lên đầu giường tắt đèn, “Ngủ đi, mai lại nói tiếp.”