Thủy An Lạc cúi đầu nhìn đồng hồ, mỗi một giây đều như đang dội vào lòng cô.
Bên ngoài tuyết bay tán loạn, trong nhà, mồ hôi trên trán cô rơi xuống từng giọt.
“Thiếu phu nhân, bệnh viện...” Chú Sở còn chưa nói xong, Thủy An Lạc đã mở cửa xe chạy xuống.
May mà trước đây Triệu Dương Dương đã sinh con ở bệnh viện Sở Thị, may mà lúc cô ấy bệnh nặng cũng là ở bệnh viện Sở thị.
Thủy An Lạc chạy vào bệnh viện. Trong khi đó, người ở nước ngoài đang theo dõi mọi chuyện thông qua camera.
Két bảo hiểm ở ngay trước mặt, nhân viên công tác đã chuyển ra, họ đang kiểm tra thân phận của Triệu Uyển Uyển. Vì quá trình này cần phải liên kết với hệ thống thông tin cho nên phải mất một khoảng thời gian.
Ngón tay của Mân Hinh nhanh chóng thao tác trên máy tính, chỉ để kéo dài thêm mấy phút, chỉ cần thông tin được tải xuống không đủ nhanh là có thể kéo dài thêm mấy phút rồi.
Mân Hinh vươn tay chạm vào một chiếc máy tính khác bên cạnh, bên trên là hình ảnh tại bệnh viện, Thủy An Lạc đã đến nơi, giờ đang ở khoa sản.
Tin nghiệm chứng thân phận thành công truyền tới, ngón tay Mân Hinh thoáng dừng lại một chút, sau đó vươn tay với lấy động bên cạnh, “Anh Cả đi tới đâu rồi?”
“Mười phút nữa sẽ tới bệnh viện.” Sở Ninh Dực gần như đang đua xe, không thèm quan tâm đến đèn xanh đèn đỏ trên đường.
Mười phút nữa, mười phút nữa.
Mân Hinh thấp giọng lặp đi lặp lại, mong là còn kịp.
Bên trên màn hình, Triệu Uyển Uyển từ đầu đến cuối vẫn bị kìm kẹp, két sắt đặt trước mặt cô, bên trên là máy nhận vân tay.
Người đàn ông cầm lấy tay của Triệu Uyển Uyển, khóe miệng mang theo một nụ cười.
Cô mím chặt môi, gần như khiến cho khóe môi ứa máu.
Nhân viên công tác nhìn Triệu Uyển Uyển, có chút lo lắng, “Cô Triệu, cô vẫn ổn chứ?”
Triệu Uyển Uyển dùng hết sức lực nắm chặt tay lại. Nhân viên công tác càng thấy kỳ lạ, không kìm được mở miệng hỏi: “Cô Triệu, cô tự nguyện...”
Anh ta còn chưa nói xong, đã bị một gã chĩa súng vào đầu.
“Cô Triệu, tốt nhất là cô nên phối hợp làm việc với bọn tôi, nếu không đám người ở đây cũng sẽ chết theo cô.” Gã kia đã mất hết kiên nhẫn, ra sức ép Triệu Uyển Uyển mở bàn tay.
Cánh tay đã bị trật khớp, Triệu Uyển Uyển thấp giọng kêu lên. Nhưng cô vẫn nắm chặt bàn tay, không chịu mở ra.
Trong bệnh viện, tại phòng tài liệu của khoa sản, Thủy An Lạc vẫn đang lục tìm kiếm giấy chứng nhận khai sinh của Sư Niệm. Các bác sĩ khoa sản đưa mắt nhìn nhau, không biết Thủy An Lạc đang tìm gì.
Tiếng đồng hồ trong phòng trở nên rõ ràng hơn trước rất nhiều, Thủy An Lạc gần như có thể nghe thấy tiếng kim giây đang chuyển động.
Nơi này là nơi duy nhất cô có thể nghĩ tới, nếu như không có, bọn họ sẽ mất đi quyền chủ động.
Mười giờ lẻ ba phút, tay của Triệu Uyển Uyển bị kẻ khác tách ra, áp lên trên két bảo hiểm.
“Cạch...”
Tiếng két bảo hiểm mở ra vang lên, thân thể Mân Hinh không kìm được cũng run lên bần bật.
Mở ra rồi~
Không còn thời gian nữa...
Mân Hinh chăm chú nhìn két sắt chậm rãi mở ra. Triệu Uyển Uyển bị gã kia hất xuống đất, ngay cả tiếng thở dốc của cô cũng vô cùng rõ ràng, hơi thở yếu ớt giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Mân Hinh siết chặt tay, thấp giọng nói: “Két bảo hiểm đã mở, không còn thời gian nữa rồi.”
Giọng nói của Mân Hinh có chút lay động, có chút xa xôi.
Sở Ninh Dực đang lái xe, nghe thấy câu này, suýt chút nữa đâm vào chiếc xe trước mặt, anh nhanh chóng bẻ lái, tiếp tục tăng tốc.
Trên màn hình khổng lồ tại căn cứ, một người đàn ông đang đứng yên nhìn chiếc hộp được mở ra.