An Phong Dương vỗ nhẹ lên mặt lão Viện trưởng, cười nói: “Thất vọng lắm đúng không, người của ông thật sự quá ngu ngốc.” Nói xong, anh lấy cái hộp trong túi ra, từ từ đặt xuống đất.
Viện trưởng mở to hai mắt, nhìn một loạt ngân châm xuất hiện trước mặt mình.
“Con người tôi ấy mà, đời này ghét nhất là học y, nếu như lát nữa có đâm nhầm chỗ nào thì ông cũng đừng kêu lên nhé.” An Phong Dương nói, cặp mắt hoa đào xinh đẹp thoáng qua chút ý cười.
Sở Ninh Dực tiếp tục đi vòng quanh phòng. Muốn tìm thấy danh sách trong căn phòng này thật ra cũng không phải chuyện đơn giản.
***
Khu chung cư, trong nhà.
Mân Hinh ôm máy tính ngồi trên sofa, trên màn hình là hình ảnh từ camera của công ty bảo hiểm, còn chưa đến thời gian cho nên bên trong vẫn chưa có ai.
Thủy An Lạc đi tới đi lui trong phòng khách, nhìn đồng hồ nhích lên từng phút một.
Nếu cô là Triệu Dương Dương thì sau khi giết người cô sẽ làm gì?
Mân Hinh ôm laptop đờ ra, không biết đang nghĩ gì.
Thủy An Lạc đi lại mấy lượt mới nhìn xuống mặt đất, như thể có thể nhìn thấy một cô gái cầm một con dao trong tay đâm chết kẻ ở bên dưới.
Lúc đó, Triệu Dương Dương đã lâm vào trạng thái điên cuồng, mất lý trí, không bình thường.
Một người đã phát điên rồi thì sẽ làm gì?
Chín giờ rưỡi, đồng hồ báo thức bỗng vang lên, Thủy An Lạc run bắn người, báo thức là do cô đặt, vốn là để nhắc nhở bản thân.
Mân Hinh cuối cùng cũng hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo ngoài phòng khách, chín giờ rưỡi, chỉ còn lại nửa tiếng đồng hồ.
Bọn họ có thể chọc thủng Con Mắt của căn cứ hay không, đều phụ thuộc vào bản danh sách đó, có thể lấy lại quyền chủ động hay không, cũng là dựa vào danh sách đó.
“Một người đã phát điên rồi thì sẽ giấu đồ ở nơi nào?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi.
“Chắc là chỗ mà cô ấy cảm thấy là an toàn nhất.” Mân Hinh thấp giọng nói, “Người có thân phận như Triệu Dương Dương sẽ thấy thiếu cảm giác an toàn, cho nên chỗ mà cô ấy cảm thấy an toàn nhất, nhất định là chỗ cô ấy sẽ quay về được.”
Thủy An Lạc cắn ngón tay, nghĩ xem chỗ an toàn nhất của Triệu Dương Dương là nơi nào.
“Bên cạnh Sư Hạ Dương?”
“Không phải, cô ấy đã cự tuyệt việc nhắc đến quá khứ của mình với Sư Hạ Dương, chứng tỏ đối với cô ấy, Sư Hạ Dương là người phải bảo vệ. Cô ấy sẽ không đẩy nguy hiểm đến trước mặt Sư Hạ Dương.” Mân Hinh nói, ngẩng đầu nhìn về phía Thủy An Lạc, “Có lẽ còn có nơi nào đó mà chúng ta chưa nghĩ tới.”
Thủy An Lạc đáp lại một tiếng, nhìn kim phút đã đi dịch tới phút ba mươi lăm, còn hai mươi lăm phút nữa là người của căn cứ sẽ biết danh sách không nằm trong két bảo hiểm. Nếu bọn chúng bắt đầu nhắm ra ngoài hành động, họ rất có thể sẽ bất đi lợi thế.
“Rốt cuộc là ở đâu chứ?” Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên, ngã thẳng ra sofa.
Mấy đứa nhóc tò mò nhìn Thủy An Lạc như đang nói: Lại lên cơn rồi!
Mân Hinh cũng không đoán ra được.
“Nơi an toàn nhất, nơi an toàn nhất, nơi...” Thủy An Lạc lầm bầm, bỗng nhiên nhảy dựng lên, “Em biết rồi.” Nói xong liền cầm áo khoác đứng dậy, “Chị Mân Hinh, chị bảo anh Sở và Anh Xinh Trai đến bệnh viện tìm em, em biết danh sách ở đâu rồi.” Vừa dứt lời, cô đã đóng cửa đi ra ngoài.
Nơi an toàn nhất, khiến cô ấy cảm thấy ấm áp, ngoại trừ nơi đó thì không còn nơi nào khác nữa đúng không!
Mân Hinh hơi sững sờ, bệnh viện?
Danh sách ở bệnh viện?
Mân Hinh cũng không kịp suy nghĩ nhiều mà chỉ nhanh chóng liên hệ với An Phong Dương. Dù sao nếu Thủy An Lạc thực sự tìm được danh sách, vậy người có thể gặp nguy hiểm nhất chính là cô ấy.