Tiểu Bảo Bối hơi giật mình nhìn em trai mình.
“Cậu làm gì thế?” Tiểu Bất Điểm kêu toáng lên. Bé không biết mặc quần áo, anh Bảo Bối thật là tốt, còn định mặc quần áo hộ bé nữa.
Bánh Bao Rau liếc xéo cô bé một cái, “Anh tôi phải đi thăm chị Miên Miên, cậu đừng có làm phiền anh ấy.”
“Nhưng tôi không biết mặc đồ!” Tiểu Bất Điểm siết chặt tay, giống như có thể lao tới đấm đá bất cứ lúc nào.
Tiểu Bảo Bối hơi nhún vai, “Vậy em giúp Tiểu Bất Điểm mặc quần áo đi, anh đi thăm Miên Miên.”
“Ai cần cậu ta?” Tiểu Bất Điểm tỏ ra chán ghét rõ ràng, sau đó với tay giật lấy quần áo của mình. Bé thà đi tìm mẹ nuôi còn hơn là nhờ cậu ta giúp.
Mặt Bánh Bao Rau đầy vạch đen.
Tiểu Bảo Bối nhún vai, chuyện này không liên quan gì đến nhóc hết, đáng ra nhóc không nên vào đây mà nên chuồn thì hơn.
“Cậu quay lại đây, mẹ tôi còn phải lo cho Bao Đậu.” Bánh Bao Rau hung hăng nói.
Thủy An Lạc đứng ngoài cửa bình tĩnh im lặng. Trước kia lúc mẹ chăm sóc hai đứa cũng đâu thấy con đau lòng vì mẹ phải chăm sóc hai đứa mệt mỏi hả?
Con trai, lý do này của con thật là giả dối quá đi.
Tiểu Bất Điểm nhíu mày, hình như mẹ nói, Bánh Bao Đậu bị ốm, hiện giờ mẹ nuôi nhất định là đang chăm sóc cho Bánh Bao Đâu, giờ bé mà qua đó hình như không ổn cho lắm.
Nhưng mà... Tiểu Bất Điểm cúi đầu nhìn quần áo của mình. Bé không biết mặc quần áo. Mùa hè còn được, mặc váy chỉ cần xỏ một phát là xong, nhưng đồ mùa đông khó mặc lắm.
Lúc Tiểu Bảo Bối đi ra ngoài, liền nhìn thấy mẹ mình đang đứng ngoài cửa vừa cầm di động quay phim vừa xem trò vui, chân mày hơi nhíu lại, mẹ à, mẹ có thể nhàm chán hơn nữa được không?
Thủy An Lạc ra hiệu cho con trai đừng lên tiếng, đừng làm ầm lên.
Tiểu Bảo Bối quay đầu lại nhìn thoáng qua trong phòng, nghĩ thầm, muốn cho mẹ xem trò vui, cậu phải đổ thêm dầu vào lửa mới được.
“Bao Rau, ba tháng trước em cũng đâu biết tự mặc quần áo, Tiểu Bất Điểm còn nhỏ, không biết mặc cũng là bình thường, em giúp em ấy đi.” Giọng của Tiểu Bảo Bối lanh lảnh vang lên.
Ánh mắt Thủy An Lạc nhìn cậu Cả nhà mình đã biến thành mấy ngôi sao, quả nhiên người yêu cô nhất vẫn là Tiểu Bảo Bối.
Tiểu Bảo Bối cố ý nói cho em trai biết người ta nhỏ hơn em mấy tháng nữa kìa, ba tháng trước em cũng đâu biết mặc quần áo, cho nên không thể nói người ta ngốc được.
“Ai cần cậu ta giúp chứ.” Tiểu Bất Điểm lẩm bẩm, cầm quần áo bò lên giường, thà bé tự mặc còn hơn.
Bánh Bao Rau hé miệng, vốn định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của Tiểu Bất Điểm, nhóc lại quả quyết đi thẳng vào toilet giải quyết nỗi buồn của mình.
Thủy An Lạc một tay vịn tường, cười đến nội thương. Hai đứa nhóc này sao lại đáng yêu đến thế được nhỉ?
Thanh mai trúc mã gì đó biến hết đi, nhìn người ta yêu nhau lắm cắn nhau đau mới thú vị biết bao.
Khi Bánh Bao Rau bước ra, Tiểu Bất Điểm vẫn còn đang vật lộn với cái áo của mình, bởi vì người quá nhỏ cho nên cô bé mặc đồ rất khó khăn.
Bánh Bao Rau nhíu mày, nhìn đầu của Tiểu Bất Điểm đã bị kẹt trong cái áo, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn leo lên giường, vươn tay kéo cái áo xuống giúp cô bé có thể mặc được vào.
Tiểu Bất Điểm cuối cùng cũng mặc xong cái áo. Bé con nhìn Bánh Bao Rau một cái, lẩm bẩm, “Còn lâu tôi mới cảm ơn cậu nhé, không có cậu thì lúc nãy anh Bảo Bối đã giúp tôi mặc xong rồi.”
Sắc mặt Bánh Bao Rau đen xì, quả quyết tụt từ trên giường xuống bỏ đi.
“Này, tôi còn chưa mặc quần mà.” Tiểu Bất Điểm lớn tiếng kêu.
“Hừ, đi mà tìm anh Bảo Bối của cậu mặc cho.” Bánh Bao Rau kiêu ngạo đáp rồi đi thẳng ra cửa.
Thủy An Lạc còn chưa kịp cất di động đi đã đụng phải ánh mắt của cậu út nhà mình.