Vốn tưởng rằng chỉ cần có thể kiên trì đến sinh nhật của Sở Ninh Dực, tất cả sẽ kết thúc, nhưng hiện giờ xem ra hắn đã suy nghĩ quá đơn giản rồi, hết chuyện này tới chuyện khác xảy ra, mà từ đầu tới cuối, hắn đều bị Sở Ninh Dực dắt mũi.
Nếu không phải két sắt cần cảm ứng vân tay nhiệt, hắn đã đánh liều cắt luôn ngón tay của đứa con gái kia ra rồi.
Cố Minh Hạo cúp máy, quay đầu lại nhìn cửa phòng, cuối cùng vẫn cất bước đi vào.
Thay vì nói Phong Phong đang kìm chân hắn, Cố Minh Hạo chẳng phải cũng đang kìm chân Phong Phong hay sao.
Mục đích của bọn họ đều giống nhau, nhưng xét tình hình hiện tại, Sở Ninh Dực vẫn cao tay hơn một nước.
Trên chiếc xe tải nhỏ đỗ ngoài công ty bảo hiểm, Triệu Uyển Uyển bị cột hai tay lại, miệng bị dán chặt băng dính, cặp mắt to tròn của cô đã đầy những tia đỏ và thâm quầng, đó là dấu vết của việc khóc quá nhiều và không được nghỉ ngơi..
Những chuyện xảy ra gần đây nằm ngoài khả năng chịu đựng của cô, rõ ràng cô chỉ là một diễn viên, nhưng lại bị đe dọa, bị đâm giết, bị trói lại, tất cả những chuyện đó đều xảy ra với cô.
Gã cầm đầu cúp máy, quay lại nhìn Triệu Uyển Uyển hai mắt đẫm lệ mơ hồ, “BOSS có lệnh, mười giờ phải mở két an toàn.”
Triệu Uyển Uyển vốn đang bị thương, vết thương nứt ra đau đớn đã sớm khiến cô chết lặng. Lúc này, cô tựa vào ghế ngồi, gần như biến thành một cái xác chết.
Két sắt, lại là két sắt, cái két sắt mà cô chẳng biết gì về nó.
Triệu Uyển Uyển thất thần nhắm mắt, giống như đang chờ chết. Có lẽ trước khi chết, cô vẫn không thể gặp anh được một lần, dù chỉ một lần mà thôi.
Bảy giờ đúng, Thủy An Lạc nhìn lớp tuyết dày đọng trên mặt đất, bầu trời đã trở nên trắng xóa.
Cô xoay người tìm di động của mình, tìm số điện thoại của Sư Hạ Dương, sau đó bấm gọi.
“Là tôi.” Thủy An Lạc thấp giọng nói.
Sư Hạ Dương lúc này cũng đang mai phục bên ngoài công ty bảo hiểm, chờ đám người kia xuất hiện.
“Sư mẫu?” Sư Hạ Dương ngạc nhiên thưa.
“Cố Minh Hạo sẽ không tha cho Triệu Uyển Uyển đâu, điều anh phải chú ý không phải là két bảo hiểm mà là Triệu Uyển Uyển.” Thủy An Lạc trầm giọng nói, “Sư Hạ Dương, Triệu Dương Dương đã giao toàn bộ tính mạng của em gái mình cho anh rồi đấy.”
Sư Hạ Dương khựng lại, không nói gì.
“Tôi không quan tâm anh đang nghĩ gì, đừng để sư phụ anh phải thất vọng.” Thủy An Lạc khẽ nói, nghe hơi giống giọng điệu của Sở Ninh Dực.
Sư Hạ Dương hơi hé miệng, giọng nói có chút khổ sở.
“Tôi biết rồi.” Nói xong, anh ta lẳng lặng cúp điện thoại.
Anh ta nghĩ, lấy được thứ nằm trong két bảo hiểm chính là để chuộc lỗi với Triệu Dương Dương, chỉ là để chuộc lỗi với Triệu Dương Dương.
Nhưng Thủy An Lạc rõ ràng đã đoán được suy nghĩ của anh ta, cho nên trước khi hành động mới gọi cuộc điện thoại này cảnh cáo anh ta, quan trọng nhất là Triệu Uyển Uyển, là người sống chứ không phải là để chuộc lỗi với Triệu Dương Dương.
Cô cố ý nhắc đến Sở Ninh Dực cũng bởi vì cô biết chỉ có Sở Ninh Dực mới có thể khiến anh ta trở nên lý trí hơn.
Thủy An Lạc cúp máy, tim đập nhanh hơn, tình cảnh lần này giống hệt lần lão già kia đến tìm cô.
Lúc lão Tần đó đến tìm mình, cô đã biết, lão già này cho dù chết cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Lấy danh nghĩa cha cô, lợi dụng cô để thuyết phục Sở Ninh Dực. Cô đã gặp lão Tần đó một lần, lần thứ hai là ở tang lễ của ông ta, nhưng chỉ bằng hai lần đó đã đủ khiến cuộc sống của họ trở nên hỗn loạn rồi.
Thủy An Lạc nghĩ, trước đây cô nên từ chối gặp mặt lão già họ Tần đó.
Cô quay đầu lại, nhìn Bánh Bao Đậu đang tự mặc quần áo. Bởi vì dùng quá nhiều sức cho nên cô nhóc ngã lăn quay ra giường, trông đáng yêu vô cùng.