Nhưng liệu ai biết, ông trời chưa bao giờ buông tha cho bất cứ ai.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn con gái của mình, cô không biết liệu có thể giấu giếm chuyện của Long gia trong bao lâu nữa, những cơn ác mộng xuất hiện ngày càng nhiều. Sở Ninh Dực lại bị việc của căn cứ quấn thân nên cô cũng không dám nói với anh.
“Mẹ! Mẹ...” Bánh Bao Đậu đột nhiên ngồi dậy, dụi mắt nhìn Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc giật mình, cô vội vàng xoay người về bên giường rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô con gái: “Mẹ đây, con sao thế?”
“Có con rồng to lắm!” Bánh Bao Đậu chớp chớp mắt rồi dẩu miệng nói.
Cả người Thủy An Lạc bỗng nhiên run lên, cô cúi đầu nhìn Bánh Bao Đậu: “Con nói cái gì?”
“Có rồng, có con rồng to thật to!” Bánh Bao Đậu vừa nói vừa dùng hai to quơ một vòng lớn trong không trung: “To lắm luôn ấy!”
Nhưng nhìn bộ dạng của Bánh Bao Đậu thì có vẻ bé không sợ hãi.
Trong nháy mắt, Thủy An Lạc cảm thấy đầu mình quay vòng vòng, tựa như đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Bánh Bao Đậu nói xong cứ nhìn mẹ mình mãi. Hình như mẹ bé đang ngẩn người cho nên Bánh Bao Đậu mới kéo kéo cổ tay của Thủy An Lạc, nói nhỏ: “Mẹ, mẹ làm sao thế?”
Thủy An Lạc tỉnh táo lại rồi ôm Bánh Bao Đậu đặt lên chân của mình. Cô chăm chú quan sát thật kỹ đôi mắt của bé con, không phát hiện bất cứ điều kỳ lạ nào liền nói: “Con thấy rồng lớn ở đâu?”
Thủy An Lạc nghiêng đầu nhìn bức tường trắng như tuyết, chắc là lúc nằm mơ bé thấy được trên trần nhà có con rồng đang bay vòng quanh.
Lúc Thủy An Lạc còn nhỏ cỡ Bánh Bao Đậu hoàn toàn không nằm mơ thấy, chuyện của Long gia cũng là sau khi cô gặp bà ngoại rồi mới biết.
Thế nhưng Bánh Bao Đậu nhỏ như vậy đã có thể mơ thấy rồng rồi?
Thủy An Lạc ôm chặt con gái của mình rồi hôn nhẹ lên trán bé: “Rồng lớn đang chơi đùa với con đấy, nó sẽ không làm hại đến con đâu.”
Bánh Bao Đậu cười tủm tỉm gật đầu, thấy được là con rồng trong giấc mơ cũng không làm hại gì đến bé, trái lại còn cùng chơi rất vui vẻ, ít nhất không giống những giấc mơ của cô.
Bánh Bao Đậu cùng Thủy An Lạc nói chuyện một hồi rồi lại trầm trầm ngủ, cũng đã dần hạ sốt.
Thủy An Lạc cúi đầu lại hôn lên trán của Bánh Bao Đậu, hy vọng số mệnh sẽ đối xử tốt với con gái của cô, rồng có thể cùng bé sống chung một cách hòa bình.
Kim đồng hồ chỉ đến bốn giờ, Thủy An Lạc nhìn Bánh Bao Đậu đã ngủ say liền hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
***
Trên nóc cô nhi viện.
Cô nhi viện nằm ở phía Nam thành phố, cánh xa trung tâm thành phố, những căn phòng nhỏ xếp thành hàng. Diện tích của cô như viện không lớn, cùng lắm chỉ có mười mấy căn phòng mà thôi.
Trong hành Lang có giá phơi đồ đang phơi quần áo của tụi nhỏ, chắc bọn chúng đang huấn luyện những đôi mắt mới.
An Phong Dương ngậm một cành cây vừa mới bẻ xuống, nheo mắt nhìn khoảng sân yên ắng.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, bình minh mùa đông trong khoảng tầm từ bảy đến tám giờ, có thể là vì hôm nay có tuyết cho nên dù trong đêm tối vẫn có độ sáng của tuyết, vậy nên đối với bọn họ mà nói thì đây là một hoàn cảnh bất lợi.
“Phòng làm việc của Viện trưởng ở ngay dưới chân chúng ta, không biết liệu Triệu Dương Dương có đặt bản danh sách ở phòng làm việc của Viện trưởng không?” An Phong Dương thấp giọng hỏi.
Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn khu nhà yên tĩnh: “Ngày mai bảo Tuyết Long cho người niêm phong chỗ này lại, còn những đứa nhỏ ở đây thì đưa chúng đến cô nhi viện bình thường. Nếu có đứa nào có sức quan sát nhạy bén thì đưa đến Tuyết Sơn.”
“Chậc chậc chậc, cậu tiếp nhận đám sói con này không sợ sau này chúng nó lớn lên, nhớ được quá khứ sẽ quay lại cắn cậu một miếng à?” An Phong Dương cà chớn nói.
Sở Ninh Dực lạnh mắt nhìn anh ta một cái, cũng không nói thêm gì nữa.
“Hành động đi! Không còn nhiều thời gian đâu.” Sở Ninh Dực nói rồi dẫn đầu nhảy xuống khỏi mái nhà.
Mà trong đoàn làm phim lúc này, Phong Phong còn đang vì một vai diễn mà gây rối với cả ekip biên kịch.