“Nhưng mà Lạc Lạc...”
“Mẹ, con biết, tuy con không rõ bí mật của Long gia là cái gì nhưng con có thể nắm chắc việc có thể khống chế được bản thân mình!” Thủy An Lạc nghiêm túc nói: “Con có thể!”
Long Man Ngân nhìn con gái của mình, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: “Tính tình của con giống ba của con y như đúc, thôi được rồi.”
Thủy An Lạc hơi mím môi, cúi đầu tiếp tục thu dọn hành lý.
Dưới lầu, Sở Ninh Dực vừa ôm lấy Bánh Bao Đậu vừa vỗ nhẹ nhàng lên lưng của bé con.
Bánh Bao Đậu dẫu đang ngủ vẫn nhíu chặt mày, có vẻ như ngủ không được ngon lắm,
Lạc Vân ngồi đối diện Sở Ninh Dực, nhìn anh chăm sóc con mình.
“Có đôi khi tôi nghĩ cuộc sống bây giờ chẳng phải chính là cuộc sống mà cậu mong muốn sao? Vì cớ gì cứ phải tự làm khó chính mình?” Lạc Vân trầm giọng hỏi: “Cậu đã đứng ở độ cao bây giờ thì chỉ cần cậu thoát ly, đứng ngoài tất cả thế sự thì ai dám làm gì cậu, thậm chí cũng không dám chạm vào góc áo của cậu!”
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn Lạc Vân, anh nhịn không được mà duỗi thẳng cái đùi phải đang đau đớn: “Môi hở răng lạnh.”
“Nhưng cậu cũng không phải hàm răng, cũng chẳng cần phải có môi che chở.” Lạc Vân nói thẳng.
“Cũng giống như ba sao? Thoát ly hoàn toàn thế sự, chỉ hưởng thụ một vùng trời thanh tịnh của riêng mình?” Sở Ninh Dực nói, khóe miệng nhếch lên có vài phần mỉa mai.
Lạc Vân hơi biến sắc, rõ ràng ông đã có chút tức giận.
Sở Ninh Dực lại chẳng thèm để ý đến cơn giận của ông, anh vẫn tiếp tục vỗ về cô con gái vừa mới hơi tỉnh dậy.
“Sở Ninh Dực! Có những việc không phải chỉ cần một mình cậu là có thể làm được, đen trắng đối đầu nhau đã là chân lý từ ngàn xưa đến giờ không thay đổi, cậu không có khả năng đánh vỡ thế cân bằng này!” Lạc Vân trầm giọng nói.
Sở Ninh Dực nhướng mày: “Tôi không bao giờ nghĩ muốn phá vỡ nó, cả ngàn năm nay đã có rất nhiều kẻ tàn ác luôn để lại tiếng xấu muốn đời! Tôi làm để không thẹn với lòng mình, nghĩ đến tôi không thể hào hiệp được như ba dượng, một mình cố thủ một mảnh trời do chính mình tạo ra.”
Lạc Vân tiếp tục nhíu mày: “Dù cho vạn kiếp bất phục cậu cũng không hối hận sao?”
“Vạn kiếp bất phục, ai có thể chắc chắn rằng đó không phải là một thế giới hay không?” Sở Ninh Dực dựa lưng vào sofa, nhìn Lạc Vân: “Hình như ba dượng chưa từng vạn kiếp bất phục thì phải, thế nên bây giờ mới khiến người ta ước ao đấy sao?”
Đôi chân mày đang nhíu chặt của Lạc Vân hơi giãn ra, một lát sau mới cười phá lên: “Quả nhiên, cậu con rể mà người kia chọn cho con gái mình chắc chắn không phải kẻ có tài năng tầm thường.”
Sở Ninh Dực tỏ ý anh hoàn toàn chấp nhận lời khen có hơi khác thường này.
“Cái mà cậu muốn cũng chỉ là tôi cho cậu một câu trả lời thuyết phục. Bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết, những gì mà cậu đang nghĩ đều đúng cả!” Lạc Vân nói rồi đứng thẳng dậy: “Ba mươi hai năm trước, Delia có gửi một tin nhắn cho tôi, bảo tôi đến đón người. Đáng nhẽ ra người mà tôi đón là cô ấy nhưng không ngờ vẫn chậm chân một bước, chuyện cứu được người hầu Vu là chuyện ngoài ý muốn. Còn về chuyện đảo Kim Cương thì nó phức tạp hơn cậu nghĩ rất nhiều, để người hầu Vu rời khỏi đấy là lựa chọn tốt nhất.”
“Vậy ra căn cứ là ở... đảo Kim Cương?” Mặc dù đây là một câu hỏi nghi vấn nhưng mà Sở Ninh Dực lại dùng giọng điệu một câu khẳng định.
Lạc Vân nheo mắt nhìn anh. Ông thấy Thủy An Lạc đang bước từ trên lầu xuống thì không nói gì tiếp nữa, sau đó lướt qua Sở Ninh Dực đi lên lầu.
Thủy An Lạc khẽ chào hỏi với Lạc Vân. Ông nhìn cô với ánh mắt u ám.
“Nếu đã muốn tìm chết thì chẳng ai ngăn được mấy đứa hết.” Lạc Vân chỉ để lại một câu nói như vậy rồi đi lên lầu.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn theo bóng lưng của ông, đôi môi của cô khẽ mím lại nhưng vẫn không thay đổi quyết tâm lúc trước.
Ngay từ lúc bọn họ đưa ra quyết định thì đã không còn khả năng để có thể quay đầu nữa rồi.