Thủy An Lạc buồn bực kêu lên một tiếng, cuối cùng đập một phát vào vai anh: “Vừa rồi cứ từ chối thẳng luôn không phải là được rồi sao?”
Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn cô, trầm giọng nói: “Hắn đã nhắc tới rồi, em mà từ chối sẽ khiến hắn càng nghi ngờ hơn.”
“Thế giờ phải làm sao đây?” Thủy An Lạc cảm thấy rất bực, cả người cứ sốt sình sịch lên.
Sở Ninh Dực khoanh tay trước ngực, hai mắt nheo lại.
Trên đời này, chỉ có duy nhất một thứ không nói dối, đó chính là máy móc.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Sở Ninh Dực, chờ anh đưa ra chủ ý.
Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô, nhàn nhạt nói: “Cứ tới bệnh viện trước đã, binh tới tướng đỡ, tạm thời cứ vậy đã đi.”
Thủy An Lạc nhìn anh, cuối cùng đành gật đầu, hình như cũng chỉ còn mỗi cách đó nữa thôi.
Hai người thay quần áo xong ra ngoài, vì Bánh Bao Đậu đang khó chịu nên cứ khăng khăng đòi đi theo ba mẹ ra ngoài cho bằng được.
Sở Ninh Dực liền bế con gái theo cùng.
“Người ta nói con gái là người tình kiếp trước của ba, sự yêu chiều của Sở tổng dành cho con gái thật sự đã chứng minh được lời nói đó rồi.” Janis đỡ Sở Ninh Dực lên xe, lại nhìn Bánh Bao Đậu cứ bám dính lấy Sở Ninh Dực, không nhịn được trêu một câu.
Sở Ninh Dực đặt con gái ngồi yên trên đùi mình, lại nhìn Thủy An Lạc lên xe, sau đó mới nói: “Sau này anh Smith kết hôn rồi sẽ hiểu, con gái không chỉ đơn giản là tình nhân kiếp trước thôi đâu.”
“Sở tổng nói cũng có lý, nói vậy khiến tôi cũng muốn kết hôn rồi.” Janis nói xong lại liếc qua Thủy An Lạc không chút vết tích nào.
Sở Ninh Dực một tay nắm lấy tay Thủy An Lạc, cũng tuyên bố chủ quyền một cách không dấu vết.
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, lại nhìn Janis lái xe.
“Janis, anh quen thân với anh tôi lắm à? Trước đây tôi không thấy anh nhắc tới chuyện này bao giờ?” Thủy An Lạc cố tình hỏi.
Janis hơi nhướng mày, như thể đang suy ngẫm về câu hỏi này của Thủy An Lạc.
“Lạc Hiên từng phỏng vấn tôi với ba tôi, chúng tôi quen nhau từ lúc đó. Thật ra tôi quen với bác gái lâu hơn, lúc đấy cô còn chưa ra đời nữa cơ.” Janis cười nói.
Tim Thủy An Lạc đập thịch một tiếng, lặng lẽ rụt người lại bên cạnh Sở Ninh Dực, kề tai anh nói nhỏ: “Sao em cứ có cảm giác sắp có chuyện máu chó thế nhỉ?”
Hàng lông mày cương nghị của Sở Ninh Dực nhếch lên. Anh muốn nói cho vợ mình biết rằng, không cần cô phải cảm thấy sắp máu chó vì chuyện này vốn dĩ đã máu chó rồi.
Cô nhóc này trông rõ bình thường, nhưng cái kiếp đào hoa nát lại không ít chút nào, một Mặc Lộ Túc mơ hồ, dưới lầu lại một Cố Minh Hạo, giờ thì hay rồi, nói không chừng lại sắp có chồng chưa cưới từ thuở còn nhỏ nữa đấy.
Có điều, Sở Ninh Dực cũng chẳng sợ, dù sao thì vợ cũng đã là của anh rồi.
Janis nhìn cô gái đang nhoài vào lòng Sở Ninh Dực qua gương chiếu hậu, khóe miệng lại hơi nhếch lên: “Ai cũng nói hôn nhân “thất niên chi dương”*, hai người kết hôn cũng được bảy năm rồi nhỉ, thế mà tình cảm vẫn khiến người ta thật ngưỡng mộ.”
Thủy An Lạc ngồi dậy khỏi người Sở Ninh Dực, hơi chớp mắt: “Bảy năm đâu ra?”
“Là sắp bảy năm rồi, Tiểu Bảo Bối cũng năm tuổi rồi còn gì.” Sở Ninh Dực chậm rãi nói, cắt ngang lời Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc chớp mắt, nhìn Sở Ninh Dực, như đang nói: Bảy năm á?
Nhưng nghĩ kỹ lại, sau khi kết hôn một năm cô mới có Tiểu Bảo Bối, lại thêm mười tháng mang thai, giờ Tiểu Bảo Bối sắp năm tuổi rồi, tính ra thì đúng là gần bảy năm thật.
“Không tính, không tính, chúng tôi từng xa nhau, nhiều nhất cũng chỉ tính bốn năm thôi.” Thủy An Lạc từ chối thừa nhận sự tồn tại của cái thứ gọi là “thất niên chi dương” này.
* Thất niên chi dương: Chỉ những cặp tình nhân, vợ chồng lâu năm sẽ sinh ra cảm giác chán đối phương.