Kiều Nhã Nguyễn biết Triệu Phi Phi gặp chuyện không may, ngơ ngẩn nửa ngày trời cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Phong Phong tựa lên ghế nhìn người phụ nữ đang đờ ra ở đầu bên kia, không quấy rầy đến cô mà cho cô thời gian để tự thích ứng.
Phong Phong biết, Kiều Nhã Nguyễn và Triệu Phi Phi là bạn cùng phòng hai năm trời, chiến hữu, đương nhiên sẽ có tình cảm.
Triệu Phi Phi đột nhiên tử vong, nhất định là một cú sốc lớn đối với cô ấy.
“Tội không đáng chết đúng không.”
Cuối cùng, Kiều Nhã Nguyễn cũng hoán hồn lại, nói một câu.
“Những năm Triệu Phi Phi tham gia quân ngũ, những đơn vị cô ta tham gia hoặc ít hoặc nhiều đều xảy ra chuyện bị bán đứng tin tức. Có thể em không biết, ba năm trước, Lão Đại nhận được tin, một phân đội nhỏ của đại đội Thiên Lang trong quá trình tuy bắt tội phạm ma túy bị kẻ khác bán đứng, toàn bộ thành viên bị bao vây ngược trở lại. Lúc Lão Đại chạy đến nơi, mười hai người không có lấy một người sống sót. Còn cả lần trước nữa, lúc em thiếu chút nữa bị A Sơ giết ấy, em cho là ai tiết lộ tin tức hả? Em thực sự cho rằng Triệu Phi Phi sẽ không đối xử với em như vậy à? Đến lúc cần thiết, cô ta sẽ không hề nương tay với em. A Sơ là ai cô ta không biết hay sao? Chẳng phải cô ta vẫn đẩy em vào tay gã đấy thôi.”
Trong giọng nói của Phong Phong có vài phần lạnh lẽo, lại nhìn Tiểu Bất Điểm đang chơi đùa với chú rắn dẫn đường của mình ngoài ban công. Không có Bánh Bao Đậu ở đây cho nên không ai chơi cùng bé, Tiểu Bất Điểm cũng chỉ có thể chơi với con rắn nhỏ của mình thôi.
Kiều Nhã Nguyễn thấy hơi bối rối, lời Phong Phong nói rất sắc bén, nhưng cô lại không thể nào phản bác lại.
“Lần trước các em đi đón mục tiêu, trước không nhắc đến chuyện ai để lọt tin tức, khiến nửa đường xảy ra biến cố, chỉ bằng chuyện sau khi các em quay về, Thủy Mặc Vân tại sao lại giấu giếm tin tức cho các em, bởi vì chuyện này rất quan trọng. Ông ấy cũng không dám đánh cược cặp mắt trong quân đội kia đến cùng là ai, anh không tin lúc đó Triệu Phi Phi không hề nghe ngóng tin tức gì về nhiệm vụ lần đó từ em.”
“Em...” Kiều Nhã Nguyễn bóp chặt ngón tay mình, đúng là Triệu Phi Phi đã từng hỏi, hơn nữa không chỉ một lần.
“Lúc cô ta hỏi cũng không hề nhắc nhở em, chuyện này một khi để cô ta biết, em chính là kẻ đồng lõa.” Phong Phong càng thẳng thừng hơn, buông điều khiển từ xa đứng dậy định đi rót nước. Thấy sắc mặt Kiều Nhã Nguyễn trắng bệch, anh lại mở miệng nói: “Tuy Triệu Phi Phi chưa từng chủ động làm chuyện gì tổn thương đến người khác, nhưng mỗi tin tức bị cô ta bán đứng cũng đủ khiến người khác phải trả giá bằng máu tươi, thậm chí là cả mạng sống.”
Nói xong, Phong Phong cúi người vòng hai tay qua sau lưng Kiều Nhã Nguyễn, áp trán lên trán cô, “Em cũng không ngoại lệ, nếu không phải A Sơ và Lão Đại có giao tình, bây giờ chưa chắc em đã có thể ngồi ở đây.”
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu, nhìn cặp mắt nghiêm túc của Phong Phong, việc này cô biết chứ, có điều vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận được.
Phong Phong xoa đầu cô, “Nghĩ cho kỹ đi, không phải tội ác tày trời, Lão Đại cũng sẽ không lấy mạng cô ta.”
Kiều Nhã Nguyễn nhìn Phong Phong đi vào bếp, lại nhìn con gái đang chơi ngoài bàn công, tâm trạng trước sau vẫn không thể yên nổi.
Trực thăng hạ cánh xuống sân bay trong lâu đài, lúc này Provence đã chìm trong màn đêm đen.
Xa xa, tòa thành vẫn sáng đèn, tựa như có người vẫn chưa nghỉ ngơi.
“Tiểu thư, phu nhân dặn tôi báo cho tiểu thư, ngài Janis đang tới đây làm khách.” Người hầu cúi đầu nói nhỏ.
Janis?
Thủy An Lạc quay lại nhìn Sở Ninh Dực. Anh nhíu mày, rồi lại thấy hình như đây là chuyện đương nhiên.
Anh vừa mới nhổ mất một con mắt của bọn họ, người đầu tiên bọn họ nghi ngờ đương nhiên chính là anh, hôm nay mò đến tận cửa cũng là chuyện bình thường.
“Làm sao bây giờ?” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn hai chân của Sở Ninh Dực, lúc này qua đó không phải là đang nói cho người ta biết “Tôi vừa đến thành phố A” hay sao?