Thủy An Lạc hơi sững ra, không nói gì.
Sở Ninh Dực cầm lấy mặt nạ của mình, quay lại nhìn Thủy An Lạc: “Ở đây chờ anh, đừng lên.”
“Em...”
“Nghe lời.” Sở Ninh Dực nghiêm túc nói.
Mỗi khi Sở Ninh Dực dùng giọng nói này để nói chuyện với cô, Thủy An Lạc liền biết, cô nên nghe lời.
“Vâng.” Thủy An Lạc đáp lại, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Sở Ninh Dực mở cửa bước xuống xe, còn Thủy An Lạc ngồi trong xe nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng có chút bất an, hoặc nên nói là, cô thấy hơi sợ hãi trước một Sở Ninh Dực như vậy.
Bóng lưng của Sở Ninh Dực biến mất ở hành lang. Thủy An Lạc nhìn quanh bốn phía, nơi này là phía sau doanh trại, một khu nhà riêng biệt, hầu như không có ai, hơn nữa bên dưới khu tạm giam toàn là người của Sở Ninh Dực, cửa chính cũng do người của anh canh chừng. Người ngoài muốn tiến vào, có thể nói là rất khó.
Tại phòng tạm giam trên lầu, khi Sở Ninh Dực bước vào, Triêu Phi Phi đang ngồi đờ đẫn trên chiếc giường cạnh cửa sổ, chân đeo xích sắt.
“Người là do tôi muốn giết, tôi đã thừa nhận rồi, các người có thể đưa tôi ra tòa.” Triệu Phi Phi hừ lạnh.
Sở Ninh Dực đứng ở cửa, cũng không lập tức bước vào.
Anh đeo mặt nạ Báo Tuyết, hai tay chắp sau lưng, dáng người cao ngất che khuất ánh mặt trời bên noài.
Triệu Phi Phi nói xong, không thấy ai đáp lời mới không kìm được mà quay đầu lại nhìn.
Có điều vừa mới nhìn, cô ta liền cả kinh, gần như ngã từ trên giường xuống đất, sợi dây xích sắt trên chân phát ra âm thanh chói tai.
“Tuyết, Báo Tuyết.” Giọng nói của Triệu Phi Phi hơi run rẩy, đứng dậy nhìn người đàn ông đang chậm rãi tiến từ cửa vào.
Hai người đi theo Sở Ninh Dực cũng tiến vào theo, sau đó đóng cửa lại.
Sở Ninh Dực bước tới cách Triệu Phi Phi không xa, vươn tay kéo ghế, tùy ý ngồi xuống.
Cô ta không kìm được mà nuốt nước bọt, hai chân nhịn không được lùi lại phía sau, xích chân phát ra những tiếng động ầm ĩ.
Báo Tuyết, một nhân vật nghe đồn nửa chính nửa tà, có người nói anh ta không theo bang phái, làm việc chẳng phân biệt thiện ác, chỉ xem tâm trạng.
“Anh, anh là Báo Tuyết?” Triệu Phi Phi đã không còn đường lui, ngay cả tiếng thở dốc cũng đầy sợ hãi.
“Xem ra cô biết tôi.” Giọng anh trầm thấp, tựa như loài Báo Tuyết chốn thâm sơn, có điều câu này nghe vào tai lại có chút chế nhạo.
“Anh đến đây làm gì? Tôi đâu có liên quan gì tới anh.” Giọng nói của Triệu Phi Phi có chút bén nhọn, nhưng cô ta không còn đường nào để trốn nữa cả.
“Tôi nghe được một câu chuyện, mấy năm nay, hiếm khi có chuyện đáng thú vị như vậy, cho nên tôi đến gặp cô để nghe nốt câu chuyện đó.” Sở Ninh Dực nói, vươn tay xoay chiếc ly trên bàn.
Tiếng kin kít vang lên rõ ràng trong căn phòng.
Bên ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, tiếng va đập vào cửa sổ và tiếng chiếc ly ma sát với bàn gỗ của Sở Ninh Dực lần lượt đan xen vào nhau, càng khiến cho căn phòng này trở nên kinh khủng hơn.
Nếu ngay từ đầu Triệu Phi Phi còn một lòng kiên định muốn nhận tội, thì lúc này, cô ta đã sợ.
Trên thế giới này, có quá nhiều lời đồn đại về Báo Tuyết, mười năm trước, một mình anh ta giết sạch cả một trụ sở mấy nghìn người, thậm chí còn phanh thây, đấm nát tim, chém đôi người sống... thật thật giả giả, những truyền thuyết về anh ta nhiều vô kể, cho dù là thật hay giả, đều chỉ có một điểm chung: Tàn nhẫn, khát máu.
“Triệu Dương Dương đã dùng một miếng ngọc để kể một nửa câu chuyện, giờ đến lượt cô nói nốt nửa còn lại.” Sở Ninh Dực nói, giữ chắc chiếc ly trong tay, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đã bị dọa đến mồ hôi đầm đìa bên kia.