Kiều Nhã Nguyễn bị Phong Phong kéo tới. Với tư cách cặp đôi màn bạc trong lần hợp tác sắp tới, Phong Phong cũng bị George gọi tới.
Mà Phong Phong tới, tất nhiên cũng phải lôi vợ mình theo.
Kiều Nhã Nguyễn không ngờ rằng vừa vào phòng bệnh đã nhìn thấy Sư Hạ Dương, có điều sắc mặt Sư Hạ Dương có vẻ không ổn lắm.
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu nhìn Phong Phong, anh ta nhiều việc thế, nửa đêm nửa hôm chạy tới đây làm gì?
Cản trở người khác yêu đương hả?
Sư Hạ Dương ngẩng đầu, sau khi thấy Kiều Nhã Nguyễn, sắc mặt của anh ta có vẻ tốt hơn đôi chút, “Sao hai người lại tới đây?”
Phong Phong thấy Sư Hạ Dương, vẫn như trước đây, sắc mặt không khá khẩm hơn được.
“Ra ngoài này một lát.” Câu này của Sư Hạ Dương là nói với Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn theo Sư Hạ Dương.
“Anh ta bảo em ra là em ra luôn hả?” Phong Phong giữ cô lại, nói chuyện cứ oang oang, rõ ràng là không vui.
Kiều Nhã Nguyễn hừ một tiếng, “Đang ở bệnh viện, anh nói to thế làm gì?”
Phong Phong vẫn nắm chặt cổ tay cô không chịu buông, “Không thể ra ngoài đó được.”
“Đang ở bệnh viện đấy.” Vẫn là câu nói ban nãy, “Anh ta có thể làm gì được chứ?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đẩy Phong Phong ra, cất bước theo Sư Hạ Dương.
Phong Phong buồn bực, người phụ nữ này cứ nhất quyết phải làm anh cáu lên như thế sao?
Lúc Kiều Nhã Nguyễn ra khỏi phòng bệnh, Sư hạ Dương đang đứng ở ban công bên ngoài.
Kiều Nhã Nguyễn bước tới bên cạnh anh ta, nhìn vào màn đêm tối đen như mực phía dưới, “Sao anh lại đến đây?”
Sư Hạ Dương ngoảnh đầu nhìn cô, “Lần trước cô trở lại quân đội là vì chuyện gì?”
Kiều Nhã Nguyễn ngẩn ra, “Sao thế?”
“Tiểu Mã nói, trước kia từng thấy cô nhìn thấy Triệu Phi Phi gọi điện thoại, nhưng người không tới, có chuyện này không?”
“Chậc, chậc, chậc, một cảnh vệ như anh ta mà không làm quân trinh sát thì uổng phí tài năng quá.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đưa tay ra vỗ lên lan can, sau đó mới chầm chậm tiếp tới, “Có chuyện này, sao thế?”
Ánh mắt Sư Hạ Dương hơi tối lại, trong lòng lại như đang suy tính gì đó.
“Trước kia tôi từng làm giám định đoạn ghi âm uy hiếp Triệu Uyển Uyển, giọng nói đó giống Triệu Phi Phi tới 90%.”
Kiều Nhã Nguyễn quay người, tựa lưng vào lan can, “Đúng là trước đây cô ta cũng rất tò mò về chuyện của Triệu Dương Dương. Hơn nữa sau khi Triệu Uyển Uyển bị uy hiếp, tôi cũng từng nghĩ là cô ta, nhưng cô ta không thừa nhận. Lần trước quay lại quân khu, đúng là tôi có nghe thấy cô ta đe dọa Triệu Uyển Uyển thật. Anh nghi chuyện này là do cô ta làm à?”
Lần này Sư Hạ Dương không đáp lời, nhưng điều đó đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.
Kiều Nhã Nguyễn hơi nghiêng đầu, “Thực ra tôi không hiểu, tại sao cô ta phải làm như vậy? Vì thích anh sao?”
Sư Hạ Dương trừng mắt nhìn cô. Kiều Nhã Nguyễn quả quyết ngậm miệng lại.
“Tôi về quân khu trước, cô ở lại đây trông chừng nhé.” Sư Hạ Dương nói xong, dứt khoát quay người bỏ đi.
Kiều Nhã Nguyễn hơi mím môi lại, nhìn bóng lưng đi xa dần của Sư Hạ Dương, chỉ có điều ngay giây sau đã bị một ai đó bịt mắt lại, “Người ta đi rồi còn nhìn gì nữa.”
Giọng điệu ghen tuông của Phong Phong truyền tới, anh lôi Kiều Nhã Nguyễn đi thẳng.
“Ai da, anh nói xem tại sao Triệu Phi Phi phải làm vậy?” Kiều Nhã Nguyễn bỗng hỏi.
“Triệu Phi Phi là ai?” Phong Phong thẳng thắn đáp lời.
Kiều Nhã Nguyễn, “...”
Uổng công người ta suốt ngày gọi anh là nam thần, còn anh đến cả tên của người ta còn chẳng nhớ.
Sư Hạ Dương lái xe trở về, trong tay vẫn nắm chặt miếng ngọc bội, nếu như Triệu Uyển Uyển túm được đồ của hung thủ, vậy thì miếng ngọc bội này rất có khả năng là từ chỗ Triệu Phi Phi.
Nhưng quà sinh nhật anh ta tặng cho Triệu Dương Dương tại sao lại nằm trong tay Triệu Phi Phi?
Sư Hạ Dương phát hiện ra, anh ta chưa từng hoang mang mờ mịt như bây giờ, dường như không thể nhìn rõ bất cứ điều gì.