Bởi vì Long Man Ngân mang thai cho nên đến chín giờ liền đi nghỉ ngơi. Thủy An Lạc chống gậy đi ra ngoài tìm ba đứa nhỏ.
Lúc cô xuống lầu không nhìn thấy Sở Ninh Dực và Lạc Vân đâu nữa cả, chắc là họ đã vào phòng làm việc nói chuyện rồi.
Thủy An Lạc nghĩ đây mới thực sự là vua đối đầu với vua, cô sẽ không chĩa mũi vào để rồi tự ngược đãi trí thông minh của mình đâu.
Tòa lâu đài vào ban đêm vô cũng xinh đẹp. Nghe nói là hệ thống đèn đóm trong lâu đài do đích thân Lạc Vân thiết kế, sử dụng màu sắc và hoa văn mà Long Man Ngân thích nhất.
Phía hai bên là hai tòa lâu đài nhỏ, đó là nơi ở của người hầu trong lâu đài.
Đằng sau lâu đài là một nông trang rất lớn, bên trong trồng rất nhiều các loại nông sản cùng trái cây.
Đất trống trước cửa lâu đài là do Lạc Vân mở ra, ở đó một khu vui chơi nho nhỏ đang được xây dở, hẳn là dành cho cậu con trai sắp ra đời của ông.
Thủy An Lạc thầm nghĩ, đây mới là tổng tài bá đạo ngầu quên sầu, Sở tổng có hơi bị lép vế.
Nhưng mà nếu Sở Ninh Dực muốn làm như thế này ở thành phố A thì chắc ban thanh tra kỷ luật cũng phải dành nửa phút để cảnh cáo anh, đừng xa hoa như vậy.
“Tiểu thư.” Người hầu đi theo sau lưng cô, nhắc cô không thể tiếp tục tiến về phía trước, ở đó là khu thi công khu trò chơi cho nên rất nguy hiểm.
Thủy An Lạc dừng bước. Cô nghe tiếng trẻ con liền quay đầu nhìn sang. Tiếng của Bánh Bao Đậu là to nhất, hoặc nói trắng ra thì vì con bé chính là đứa “ngu si” hưởng thái bình nhất trong ba đứa.
Thủy An Lạc hơi cúi đầu, vẻ mặt dưới ánh trăng có chút mơ hồ.
Việc Long Man Ngân cứ muốn nói lại thôi khiến cô cảm thấy hơi lo lắng.
“Mẹ hy vọng cả đời này con sẽ mãi mãi vui vẻ như vậy.” Thủy An Lạc thấp giọng nói, cứ như thể cô đang tự mình lẩm bẩm.
Đôi mắt tím của cô là đến mãi sau này mới kích phát, nếu muốn giống như người bình thường thì cô chỉ có thể dựa vào kính áp tròng để xuất hiện trước mặt mọi người, cô hy vọng con gái mình chỉ là một người bình thường.
Nhưng mà phản ứng hôm nay của Long Man Ngân lại khiến trái tim cô đập rộn lên. Cô có dự cảm con gái cô sẽ phải đi con đường giống như cô.
Ban đầu cô hỏi mẹ mình vì sao bà lại muốn sinh một đứa bé nữa, mẹ cô chỉ nói bà có nguyên nhân của mình.
Thủy An Lạc nghĩ, con cháu của Long gia chỉ có thể sinh ra một đứa trẻ có mắt tím. Mẹ cô hy vọng đứa bé sắp ra đời mới là người sở hữu đôi mắt đó, như thế thì mọi chuyện có thể thay đổi được.
Nhưng mà mẹ cô quên mất rằng, mắt cô là mắt tím, mà cô đã có mắt tím rồi thì làm sao mẹ cô có thể sinh ra một đứa bé mắt tím nữa đây.
“Mẹ!” Bánh Bao Đậu chạy tới, trên trán của bé con còn đang mướt mát mồ hôi, cười tươi rói nhìn mẹ mình.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao của con gái, khóe miệng của cô khẽ cong lên: “Đã mệt chưa? Mẹ đưa mấy đứa đi tắm nhé?”
“Mẹ, đằng sau có rất nhiều hoa, đẹp cực kỳ, chúng ta ở đây bao lâu hả mẹ?”
Rõ ràng là Bánh Bao Đậu thích chỗ này rồi.
Thủy An Lạc bế con gái của mình lên. Bánh Bao Rau và Tiểu Bảo Bối đứng bên cạnh cô. Thủy An Lạc cúi đầu nhìn hai đứa con trai vẫn nhẹ nhàng khoan khoái như trước, mười phần phong thái công tử nhà giàu rồi lại nhìn cô con gái mướt mát mồ hôi của mình, quả nhiên, kể cả cùng được một cha một mẹ sinh ra cũng không giống nhau chút nào.
“Con thích chỗ này thì chúng ta ở lâu một chút, hơn nữa sau này mẹ sẽ đưa con tới nữa mà.” Thủy An Lạc vừa nói vừa dẫn lũ trẻ về.
Bánh Bao Rau đang theo sau Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng bật ra một câu: “Không thích.”
Thủy An Lạc hơi khựng lại rồi quay đầu nhìn Bánh Bao Rau: “Vì sao vậy?”
Bánh Bao Rau đi tới phía trước Thủy An Lạc rồi liếc nhìn em gái mình một cái, sau đó tiếp tục rảo bước đi về phía trước: “Em ấy sẽ phát điên.”
Bánh Bao Đậu: “...”
Thủy An Lạc: “...”
Tiểu Bảo Bối đi bên cạnh Thủy An Lạc, cười đến mức hai vai run rẩy. Ui chao, em trai à, em ngầu quá rồi, lời như vậy mà cũng dám nói.