Thang máy đi xuống lầu một, một tay An Phong Dương bế con gái còn một tay dắt Tiểu Bảo Bối đi ra ngoài.
Cố Minh Hạo muốn xuống hầm để xe nên không theo ra cùng.
An Phong Dương dắt hai đứa bé lên xe rồi cho xe rời đi.
Trên cửa sổ ở lầu hai mươi hai có một bóng người đang đứng nhìn hai chiếc xe rời đi một trước một sau. Mãi cho đến khi bóng của chiếc xe biến mất, Sở Ninh Dực mới thu mắt lại.
Thím Vu đẩy cửa bước vào, đặt chén nước lên bàn làm việc: “Thiếu gia.”
Sở Ninh Dực quay đầu nhìn thím Vu đang cúi mặt, anh gật đầu bảo bà ngồi xuống sofa.
Thủy An Lạc nhảy lò cò vào. Sở Ninh Dực đang ngồi đối diện với thím Vu chờ bà nói chuyện, thấy Thủy An Lạc, anh liền vội vàng đứng dậy đỡ lấy cô: “Em lại muốn làm gì nữa đây?”
Thủy An Lạc bĩu môi: “Trong thời gian này anh đừng có nói chuyện với em. Anh có thành kiến với em nên chẳng nói được gì dễ nghe cả!” Thủy An Lạc vừa nói vừa đẩy anh ra, sau đó nhảy nhảy tới ghế rồi ngồi xuống.
Sở Ninh Dực: “...”
Còn biết là anh có thành kiến với cô, thế mà không xem lại xem cô đã làm gì đi.
Sở Ninh Dực đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô. Thủy An Lạc lập tức gác chân lên đùi anh. Nếu là bình thường thì anh đã sớm quăng chân của cô đi rồi, thế nhưng lần này anh nhịn.
Thím Vu nhìn hai người họ, tâm tình của bà cũng khá hơn một chút.
“Lúc trước tôi bị người ta bắt cóc, tôi biết đó chính là bọn người kia, chúng đã tìm được tôi.” Thím Vu thấp giọng nói.
“Anh không nghĩ là nên gọi Phong Phong tới à?” Thủy An Lạc đột nhiên nhỏ giọng hỏi, dù sao thì việc này cũng liên quan trực tiếp tới Phong Phong.
Sở Ninh Dực quăng cho cô một ánh mắt ý bảo cô mau câm miệng lại.
Thủy An Lạc dựa vào ghế, tay ôm gối, chân thì thoải mái gác lên đùi ai kia. Câm miệng thì câm miệng, cô chỉ nghe kể chuyện thôi không được sao?
“Bọn họ là ai?” Sở Ninh Dực hỏi.
Thím Vu lắc đầu: “Tôi không biết bọn họ là ai, thế nhưng trước khi Công chúa lâm chung đã nói với Phong tiểu thư cái gì mà có những người giống nhau như đúc, nói đó là một nơi cực kỳ kinh khủng, dường như Công chúa rất sợ chỗ đó.”
Thủy An Lạc ngẩn người, hóa ra Công chúa Delia đánh bậy đánh bạ kiểu gì lại đánh tận vào căn cứ, trông thấy đám nhân viên thí nghiệm kia nên mới bị giết sao?
Nếu nói như vậy thì còn hiểu được.
Đương thời, Công chúa Delia với con gái Bá tước vừa hay lại là tình địch của nhau, đây chính là một lý do quá tốt để lợi dụng.
Vừa có thể giết được Công chúa Delia lại vừa có thể che giấu nguyên nhân tử vong thật sự của bà.
“Trước khi Công chúa Delia lâm chung thì đã đi tới những đâu?” Sở Ninh Dực tiếp tục hỏi.
Thím Vu lắc đầu, dường như đang cố gắng hết sức để nhớ ra.
“Trước đó vài năm, Công chúa có đến rất nhiều nơi, thế nhưng sau này vì mang thai Tiểu hoàng tử cho nên không hề ra khỏi hoàng cung. Nơi duy nhất mà Công chúa đến chỉ có đảo Kim Cương! Tiểu hoàng tử chào đời ở đó nhưng mà lúc đó đảo Kim Cương đã bị ngài Bá tước khống chế! Tiểu hoàng tử vừa mới sinh ra đã bị Bá tước bế đi mất.”
Thủy An Lạc sờ sờ cằm mình rồi lại nhìn Sở Ninh Dực đang nhíu mày. Cuối cùng cô nhìn về phía thím Vu: “Vậy ra Phong Phong bị lão Bá tước mang về Phong gia. Cô của Phong Phong biết thân phận thật sự của anh ấy cho nên mới dẫn Phong Phong rời đi?”
“Không sai, chính Phong tiểu thư là người chứng kiến Tiểu hoàng tử chào đời. Sau đó tôi cũng không biết tại sao Phong tiểu thư lại phải dẫn Tiểu hoàng tử bỏ đi. Dù sao thì Tiểu hoàng tử cũng về với ba của mình cơ mà. Mãi sau này khi tôi bị đuổi giết, tôi mới biết được rằng, trước khi Công chúa lâm chung chỉ có tôi với Phong tiểu thư ở bên cạnh Công chúa. Bọn chúng sợ là Công chúa sẽ nói ra điều gì đó.”