Sở Ninh Dực tiếp tục xả nước, thử độ ấm.
Trước đó, Thủy An Lạc không ở trong nhà cho nên chắc chắn không biết chuyện tia tử ngoại. Nếu như cô biết trong nhà này từng có người chết, chắc lại làm loạn lên với anh mất.
“Em đang nói chuyện với anh đấy!” Thủy An Lạc nhíu mày kêu lên, rõ ràng người này chẳng hề tôn trọng cô chút nào cả, thật quá đáng.
Sở Ninh Dực nhướng mày, quay lại nhìn cô gái đang giận dỗi kia.
“Sau đó thì sao, tự biến bản thân thành cái bộ dạng chết tiệt này, để nói với anh câu này sao?”
Thủy An Lạc: “...”
“Rốt cuộc là anh muốn giận đến lúc nào nữa?” Thủy An Lạc buồn bực nói.
Sở Ninh Dực xả nước xong thì đứng dậy đi qua, sau đó chống hai tay lên bàn đá: “Em làm bất cứ chuyện gì có khả năng gây nguy hiểm cho bản thân em, anh đều sẽ không bao giờ tha thứ cho em!”
Sở Ninh Dực nói một cách nghiêm túc, cứ như thể anh chắc chắn sẽ làm như vậy.
Thủy An Lạc ôm lấy cổ của anh, nhìn anh bằng vẻ bất đắc dĩ: “Anh thế này là đang làm khó em đấy, chuyện này vốn không phải là hoàn cảnh an toàn mà.”
Sở Ninh Dực hơi dừng lại, anh không nói gì mà chỉ ôm lấy cô, đặt chân của cô lên ghế rồi tắm cho cô, nhưng vẫn không hé răng nói bất cứ lời nào.
Suốt quá trình tắm rửa, Thủy An Lạc có cảm giác như đang phải chịu cực hình vậy.
Lẽ nào mấy lời cô vừa nói lại khiến Sở tổng vĩ đại kích động rồi sao?
Vậy cho nên bây giờ anh đang tự trách à?
Thế nhưng thề có trời là cô không hề có ý đó. Sở tổng à, cái bộ dạng tự trách y như tiểu thụ này là có ý gì hả?
Thấy bộ dạng tiểu thụ mất mát “là anh có lỗi với em” của Sở tổng, khiến tình mẹ của Thủy An Lạc dâng lên, tự trách oa oa. Mấy lần cô định nói một câu, em không có trách anh.
Thế nhưng thấy Sở tổng như vậy, cô lại không dám nói.
Cho tới khi Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực tắm xong thì đã hơn một giờ sáng.
Thủy An Lạc đau chân nên chẳng ngủ được.
Tuy rằng suốt hai ngày nay Sở Ninh Dực không được nghỉ ngơi nhưng dĩ nhiên là cũng mất ngủ theo.
“Hôm nay Bánh Bao Đậu bị dọa sợ.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng.
“Cái gì cơ?” Thủy An Lạc ngồi phắt dậy, thế nhưng lại bị Sở Ninh Dực kéo vào lòng, trong đầu Thủy An Lạc lóe lên một trường hợp: “Cố Minh Hạo cho người đến à?”
Vậy ra, hắn cứ xem tin nhắn liên tục là vì chuyện này sao?”
Sở Ninh Dực không giấu giếm mà gật đầu, “Có Kiều Nhã Nguyễn với Hắc Long ở đây nên lũ trẻ không bị thương, thế nhưng phía Mân Hinh lại xảy ra chút vấn đề.”
“Chị Mân Hinh bị làm sao thế?” Trái tim của Thủy An Lạc cứ lên rồi lại xuống. Sao cái người đàn ông này không nói một lần cho xong chuyện luôn cơ chứ?
“Tinh thần của cô ấy có chút vấn đề, An Tam đang an ủi cô ấy.” Sở Ninh Dực nói, chân mày nhíu chặt lại.
Thủy An Lạc hơi nheo mắt, nghĩ về những gì Tiểu Miên Miên từng nói.
“Lần này chị Mân Hinh hình như đã dự tính đến tình huống xấu nhất. Chị ấy nói với Miên Miên là phải bỏ đi mấy năm, em thấy hơi bất an.” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói.
Sở Ninh Dực hơi dừng lại, vậy ra Mân Hinh đã quyết định rồi sao?
“Chân còn đau không?” Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, xót xa hỏi.
“Anh đi bế Bánh Bao Đậu với Bánh Bao Rau xuống đây đi. Em sợ các con gặp ác mộng mất.” Thủy An Lạc nói rồi đẩy đẩy Sở Ninh Dực. Dù sao hai đứa cũng còn quá bé, làm sao có thể chịu được mấy việc này.
Sở Ninh Dực dừng lại trong chốc lát rồi mới đứng dậy đi ra ngoài, bế hai đứa nhỏ xuống.
Có lẽ là vì chuyện tối nay nên Bánh Bao Đậu ngủ không ngon. Sau khi được bế tới gần Thủy An Lạc, bé lập tức chui cả người vào lòng cô, thân thể bé con nho nhỏ dán sát vào người mẹ mình.