Cố Minh Hạo khẽ gật, ra khỏi thang máy mới nói: “Mai tôi sẽ đích thân tới tận nhà để xin lỗi.”
“Có liên quan gì tới anh đâu, là tôi tự bị bỏng mà.” Thủy An Lạc vẫn diễn, lúc này chân đã hết đau, hơn nữa Sở Ninh Dực cũng đã về, nên cô có cảm giác như sống lại vậy.
Thang máy được đóng lại, sắc mặt Sở Ninh Dực càng khó coi hơn.
Thủy An Lạc cúi đầu, biết ngay kết quả sẽ thế này mà, dù trong lòng có ngàn vạn điều muốn hỏi, nhưng thấy Sở Ninh Dực như vậy, cô cũng không dám hỏi gì nữa.
Điều cô muốn hỏi nhất là: Thím Vu đã về chưa?
Thang máy lên đến tầng hai mươi hai, bên ngoài có hơi lạnh, Thủy An Lạc ngồi trên người Sở Ninh Dực ấn mã mở cửa.
“Chuyện lần này là ngoài ý muốn thật, em không muốn dùng...”
“Ôi trời ơi, tổ tông của tôi ơi, cô lại làm sao thế này?” Thím Vu kêu lên, đứng dậy nhìn người vừa tiến vào cửa.
Thủy An Lạc ngẩng phắt dậy, sống mũi cay xè.
Cô nhìn chằm chằm người đang đi tới, vịn vào vai Sỏ Ninh Dực đứng một chân xuống, ôm chặt lấy thím Vu.
“Thím Vu, cháu nhớ thím quá, thím Vu.” Giọng Thủy An Lạc khàn đặc, như đứa trẻ lâu rồi không được gặp mẹ, biết mẹ gặp nguy hiểm nhưng lại bất lực không thể làm gì, giờ, cuối cùng mẹ cũng về rồi.
Thím Vu ôm chặt lấy Thủy An Lạc, cũng rơi nước mắt theo, “Về rồi, tôi về rồi đây, đừng khóc nữa, đừng khóc mà.” Thím Vu vỗ lưng cô an ủi, bảo cô không khóc nhưng bản thân mình cũng cứ rơi nước mắt suốt.
Gia đình này đã cho bà ấy quá nhiều hồi ức, thậm chí bản thân bà còn không ngờ được rằng mình còn có thể sống để trở về đây.
Lúc bị bắt đi, bà ấy đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đi gặp Công chúa rồi, không ngờ, thiếu gia lại vẫn đi cứu cái mạng già này về.
“Thím Vu.” Thủy An Lạc khóc, gọi, nhưng vẫn không chịu buông bà ra.
Sở Ninh Dực đứng dậy đặt thuốc Cố Minh Hạo vừa đưa cho mình lên bàn, rồi đi thẳng vào bếp rót nước.
“Được rồi, được rồi tổ tông, đừng đứng nữa, để tôi xem làm sao lại bị thương thế này? Cô nói cô xem, sao không bao giờ yên ổn được thế?” Thím Vu đau lòng nói, bà đẩy Thủy An Lạc ra rồi đỡ cô ngồi xuống sofa, nhìn băng gạc trên chân cô, lại kêu lên: “Ôi trời ơi, tổ tông ơi cô đúng là không khiến người ta bớt lo được mà.”
Thủy An Lạc nghe thím Vu nói chuyện, trong lòng cảm thấy rất chân thật. Cô đặt chân bị thương lên chân thím Vu, tủi thân nói: “Đau lắm ạ.”
“Đáng đời.” Sở Ninh Dực mắng một tiếng, “Em có biết hôm nay em ra ngoài với hắn như thế nguy hiểm đến thế nào không, chỉ cần hắn nổi lên sát ý, em đừng mong về được nữa.”
Thủy An Lạc rụt cổ lại, “Thật ra thì hắn “nổi” rồi.”
Lúc chân cô bị thương, có lẽ Cố Minh Hạo đã nổi sát ý thật, ít nhất thì giây phút đó, hắn cũng định mặc kệ cô.
“Em...”
“Được rồi, được rồi, thiếu gia, phu nhân bị thương vẫn còn đang sợ mà, sao cậu cứ mắng cô ấy suốt thế?” Thím Vu vội ngăn Sở Ninh Dực lại.
Thủy An Lạc có chỗ dựa vững chắc, liền ôm lấy cánh tay của thím Vu, tức giận nói: “Phải đó, anh trách em làm gì? Nếu không phải vì phòng hắn lên lầu, em có đến nỗi phải gọi hắn ra ngoài không? Em là vì ai hả?”
“Thím Vu, thím bớt bênh cô ấy đi.” Sở Ninh Dực hừ lạnh, nhưng vẫn lấy thuốc giảm đau cho cô, để tối nay cô có thể ngủ ngon hơn một chút.
Thủy An Lạc làm mặt quỷ với anh, cả người được thả lỏng, tâm trạng cũng tốt hơn.
Thủy An Lạc uống thuốc xong mới nói: “Phải rồi phải rồi, chị Mân Hinh không sao chứ. Hôm nay Cố Minh Hạo kể cho em nghe câu chuyện về một con hồ ly với người thợ săn, đã thế còn cứ nhìn điện thoại suốt nữa.” Thủy An Lạc cuống cuồng hỏi, tuy Kiều Nhã Nguyễn đã gửi tin nhắn cho cô báo bình an rồi, nhưng cô vẫn thấy rất lo lắng.