Chuyện này thật sự là chuyện ngoài ý muốn, đúng là cô muốn nghĩ thêm cách để giữ chân Cố Minh Hạo thật, nhưng cô tuyệt đối sẽ không tự hại mình thế này. Vì nếu cô làm vậy, người đầu tiên không tha cho cô chính là Sở Ninh Dực.
Cố Minh Hạo nhìn cô với ánh mắt u ám, chuyện cô bị thương, thật sự nhìn không giống giả.
“Cô nhóc, tôi...”
“Tôi biết, nếu ông chủ không nói ra chuyện cốc của họ có vấn đề, anh cũng sẽ không sốt ruột như vậy. Cố Minh Hạo, tuy tôi không biết giữa anh và Sở Ninh Dực có chuyện gì, nhưng nếu như anh đã nghi ngờ anh ấy không có nhà, vậy anh cứ tới nhà tôi mà tìm đi.” Thủy An Lạc bỗng gắt lên, tâm trạng kích động, khiến cô y tá đang xử lý chân cô không cẩn thận lại chọc vào cái bọc nước, “Á...” Thủy An Lạc không chịu nổi gào tướng lên, đau đến nỗi co quắp cả người.
“Cô có biết làm không thế hả?” Cố Minh Hạo bỗng lớn tiếng quát, ngối xuống cạnh giường đỡ lấy Thủy An Lạc đã toát mồ hôi đầy đầu, nắm chặt lấy cánh tay cô, “Đừng có nhúc nhích nữa, xử lý bọc nước trước đã.”
Thủy An Lạc dựa vào ngực hắn thở hổn hển, vì đau.
Từ lúc Cố Minh Hạo nói tới chuyện người thợ săn, cô đã biết, Cố Minh Hạo đã biết chắc có người tới Vân Nam rồi. Nhưng chỉ xác định được duy nhất có An Phong Dương, nên hắn mới nói người thợ săn này bỏ lại hồ ly.
Cô liền đánh cược với bản thân, dùng sự quan tâm mà Cố Minh Hạo dành cho cô để đánh cược.
Cược trong ba tiếng, Sở Ninh Dực sẽ tranh thủ được ba tiếng đồng hồ này.
Bị bỏng đau hơn những kiểu bị thương khác nhiều, suốt quá trình xử lý vết thương, người Thủy An Lạc đều run lên, dù đã có thuốc giảm đau nhưng cũng không có nhiều tác dụng.
Môi dưới của Thủy An Lạc đã bật máu, đó là vết thương do cô bị đau đến cực hạn nên mới cắn rách môi.
“Vẫn đau lắm à?” Cố Minh Hạo nhíu mày hỏi.
“Được rồi, sắp tới không được động vào nước, mai nhớ tới thay thuốc, còn nữa người bạn trai này của cô cũng phải chú ý một chút, bỏng thành ra thế này ít nhiều cũng sẽ để lại sẹo đấy.” Cô ý tá mắng một câu rồi mới quay người rời đi.
Thủy An Lạc nhìn cái chân bị quấn đầy băng của mình, “Anh đi đi.”
“Cô gái này.” Cố Minh Hạo ngồi xuống bên giường, “Tôi với Sở Ninh Dực thì có thể có ân oán gì được chứ, vừa rồi lúc thấy cậu bị bỏng tôi bị giật mình nên mới không phản ứng lại kịp thôi, chờ cậu đỡ rồi tôi sẽ đưa cậu về. Chuyện cậu bị thương, tôi vẫn phải xin lỗi với Sở tổng. Dù sao cậu bị thế này cũng là vì ra ngoài với tôi mà.”
Thủy An Lạc thút thít, lại lén nhìn đồng hồ, mười một giờ, không ngờ đã một tiếng rưỡi trôi qua rồi.
“Có cần phải gọi điện cho Sở tổng không?” Cố Minh Hạo cau mày nói.
Thủy An Lạc lại khịt mũi, lấy điện thoại của mình ra, sau đó gọi cho Sở Ninh Dực, điện thoại vang lên ba tiếng liền có người bắt máy, bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp của Sở Ninh Dực.
“Bà xã, em vẫn chưa về à? Muộn lắm rồi.”
Thủy An Lạc mới nghe vậy liền dập bộp điện thoại, kể cả điện thoại có lại gọi tới thì cô cũng không nghe.
“Sao thế?” Cố Minh Hạo tò mò nói, hắn cũng nghe thấy giọng của Sở Ninh Dực.
“Không sao, sợ anh ấy nghe thấy giọng tôi lại lo lắng, về rồi nói cũng được.” Nói xong, Thủy An Lạc cầm điện thoại gửi cho anh một tin nhắn ở chỗ mà Cố Minh Hạo có thể nhìn thấy, nói cho anh biết là mình không sao, sắp về rồi.
Phong Phong nhìn tin nhắn Thủy An Lạc vừa nhắn tới, tia tử ngoại đã được tắt, người trong phòng khách cũng đã được xử lý sạch sẽ.
Nhưng Mân Hinh vẫn ngồi phía sau sofa ôm lấy người mình. Phong Phong đã khuyên cô mãi rồi cũng không có tác dụng gì cả.
“Lạc Lạc với Cố Minh Hạo sắp về rồi, tôi nghĩ phải nghĩ cách ngăn Cố Minh Hạo lên lầu. Lúc này tạm thời không có nguy hiểm gì cả, một mình cô liệu ổn chứ?” Phong Phong lo lắng hỏi.