Cố Minh Hạo ở đầu dây bên kia yên lặng một lúc, tựa như muốn phát hiện ra điều gì đó qua giọng nói bình tĩnh này của cô.
“Tôi gọi gần ba phút rồi cậu mới nghe, đúng là bận thật đấy?” Cố Minh Hạo khẽ cười nói.
Thủy An Lạc đổi sang một tư thế khác, giống như đang xoa dịu tâm trạng của bản thân.
“Anh Sở nhà tôi vào nhà vệ sinh, tôi phải đỡ chứ.” Thủy An Lạc thở dài nói.
Cố Minh Hạo hơi nheo mắt lại, dường như khi nghe đến cái tên Sở Ninh Dực này, sắc mặt của hắn lại càng trở nên khó coi hơn.
Ánh mắt Thủy An Lạc dính vào tivi, ngón tay không tự chủ được túm lấy áo mình, trên gương mặt làm bộ trấn định rịn lên một tầng mồ hôi mỏng.
Người bên kia vẫn không hề mở miệng, trong ống nghe vang lên tiếng gió thổi bên ngoài.
Rõ ràng chỉ là giọng nói, lại khiến cho Thủy An Lạc cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Cố Minh Hạo cúi đầu nở nụ cười, cười đến mức khiến Thủy An Lạc phát sợ.
“Có rảnh không? Tôi mời hai người đi ăn, hôm đó đã nói rồi.” Cố Minh Hạo thấp giọng nói.
Thủy An Lạc: “...”
Cô tiếp tục đổi sang một tư thế khác, tựa vào sofa, hai chân cũng gác lên trên mặt bàn trước mặt, khóe miệng vẫn mím chặt.
Tóc tóc.
Mồ hôi rơi xuống đùi Thủy An Lạc. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới mười hai giờ hai phút mà thôi.
“Hôm nay thì thôi đi, trưa nay bọn tôi đã bàn xong sẽ ăn gì rồi, không muốn ra ngoài nữa.” Thủy An Lạc thản nhiên nói.
Cố Minh Hạo dừng lại một chút, “Được thôi, vậy hẹn buổi tối đi, hay là buổi tối ăn gì cô cũng đã nghĩ đến rồi?”
Thủy An Lạc dừng lại, không nói gì.
“Được, vậy hẹn buổi tối, nhưng tôi nghĩ lúc này anh nên quan tâm đến vụ án của ba mình hơn chứ.” Thủy An Lạc chậm rãi nói.
“Dù sao cũng qua nhiều năm rồi, hơn nữa tôi sớm đã qua cái tuổi cần có ba rồi, không phải sao? Lạc Lạc, bao nhiêu năm không gặp, tôi cảm thấy cậu đã thay đổi rất nhiều.”
“Thay đổi à? Tôi vẫn là tôi của ngày xưa đấy chứ?” Thủy An Lạc chậm rãi nói, “Anh đấy, tôi không ngờ anh lại đi viết kịch bản phim, chuyện này còn khiến tôi cảm thấy bất ngờ hơn nữa kìa.”
“Nếu như hiện thực không thể cho tôi tình yêu tôi mong muốn, vậy thì sống trong tưởng tượng cũng không tệ, không phải sao?” Cố Minh Hạo khẽ cười đáp lại.
Thủy An Lạc nheo mắt xem tiết mục trong tivi, “Anh Sở gọi tôi rồi, anh cứ tiếp tục hưởng thụ thứ tình yêu tưởng tượng của anh đi.”
Nói xong cô liền cúp máy, thậm chí có chút vội vàng.
Cố Minh Hạo hơi nheo mắt, nhìn điện thoại đã bị cúp.
Thủy An Lạc bỏ di động xuống, nằm xuống sofa, có trời mới biết, lưng cô bây giờ đã ướt đẫm mồ hôi.
Nếu Cố Minh Hạo đi lên, cô phải làm thế nào?
Sở Ninh Dực vẫn chưa về, thậm chí còn không biết lúc nào mới có thể trở về.
Thủy An Lạc nghĩ, vội vàng vào phòng làm việc, lau sạch những gì viết trên bảng, sau đó thủ tiêu toàn bộ giấy nháp trong phòng, ném vào trong bồn cầu giật nước, cho đến khi xem xét tất cả mọi thứ trong phòng một lượt, cô mới yên lòng.
“Mẹ, con đói rồi.” Bánh Bao Đậu chạy vào, ôm lấy chân Thủy An Lạc nói, “Ba vẫn đang ngủ ạ? Sao hôm nay ba ngủ nhiều thế?”
Thủy An Lạc vươn tay xoa đầu con gái, sau đó đi ra ngoài chuẩn bị bữa trưa cho lũ trẻ, mong là cô có thể ngăn cản được Cố Minh Hạo trước khi Sở Ninh Dực quay lại.
Thủy An Lạc vào bếp, vừa thái rau vừa suy nghĩ, may mà Sở Ninh Dực cưới được cô, đổi thành người khác chắc đã bị dọa chết khiếp rồi, cho nên, khi nào anh về nhất định phải cảm ơn cô mới được.