Mân Hinh cắn móng tay, đôi mắt vẫn không nhúc nhích.
Cô chán ghét cuộc sống thế này, càng chán ghét số phận phải giết người, hoặc là chờ bị kẻ khác giết.
“Mẹ.” Tiểu Miên Miên từ trên lầu đi xuống, dụi mắt bước tới bên cạnh Mân Hinh.
Mân Hinh định thần lại, vươn tay ôm con gái ngồi lên đùi mình, hôn một cái lên gương mặt xinh xắn của cô bé, “Đói chưa? Mẹ làm bữa sáng cho con nhé?”
Tiểu Miên Miên lắc đầu, tựa trong lòng Mân Hinh lại nhắm mắt lại.
Mân Hinh ôm chặt con gái, thấp giọng nói: “Miên Miên, nếu như mẹ có việc phải rời xa con mấy năm thì có được không?”
Mân Hinh vừa dứt lời, Tiểu Miên Miên lập tức mở mắt ra, “Mẹ đi làm gì ạ?”
“Mẹ phải đi, làm một chuyện có thể khiến cho mẹ vui.” Giọng nói của Mân Hinh có chút rời rạc, giống như đang ẩn nhẫn điều gì đó.
Tiểu Miên Miên càng thấy khó hiểu hơn, “Vậy không thể đưa Miên Miên và ba đi cùng được sao?”
Chóp mũi Mân Hinh càng cay xè, cuối cùng khẽ lắc đầu, “Mẹ nói đùa con đấy, nào, đi rửa mặt, mẹ đi làm bữa sáng cho con.”
Tiểu Miên Miên được thả xuống liền gật đầu vâng dạ. Nhìn mẹ mình đi vào phòng bếp, cô bé vẫn cảm thấy thật kỳ quái.
Ngày chủ nhật nên năm đứa nhóc được tụ tập lại chơi với nhau. Tiểu Bảo Bối phụ trách trông nom tất cả các em.
Thủy An Lạc ngồi trong phòng khách xem tivi. Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn ở nhà, không cần nghĩ cũng biết là hai người đang làm gì.
Mân Hinh không qua, Thủy An Lạc biết, Sở Ninh Dực nhất định là đã dặn dò chị ấy làm gì đó.
Thủy An Lạc đang xem tivi, lại liếc thấy Tiểu Bảo Bối dẫn Tiểu Miên Miên lên sân thượng, cô sửng sốt một lúc, hai đứa này còn hẹn hò riêng nữa cơ à?
Thủy An Lạc nghĩ, đứng dậy chậm rãi đi theo.
Tiểu Miên Miên lên đến sân thượng mà vẫn cúi đầu, tâm trạng rất sa sút.
“Em thấy sợ lắm, lúc sáng nói chuyện, giọng mẹ nghe kỳ lắm.” Tiểu Miên Miên rấm rức nói.
Tiểu Bảo Bối vươn tay vỗ vỗ vai cô bé, “Hay là dì Ba có chuyện gì muốn làm? Dì làm sao mà bỏ em lại được? Dì thương em nhất mà.”
“Nhưng mẹ nói, mẹ có việc phải đi vài năm, còn không muốn em với ba đi theo. Sau đó em hỏi mẹ, mẹ lại bảo không có gì.” Tiểu Miên Miên đi một đôi dép hình đầu con thỏ, ra sức đá vào không khí.
Thủy An Lạc vốn định trở vào, nghe thấy vậy lại đi ra, nỗi bất an bỗng lan tràn.
Đi vài năm?
Câu này sao nghe như đang gạt trẻ con thế, giống như đang nhắn nhủ hậu sự của bản thân vậy.
Thủy An Lạc càng nghĩ càng thấy bất an, mất hồn mất vía ngồi xuống sofa, trong tivi chiếu gì cô cũng không buồn xem tiếp.
Thủy An Lạc cầm di động lên, nghe thấy tiếng hai đứa nhóc trên ban công đã quay về phòng đồ chơi, khung đối thoại vẫn dừng tại QQ của Mân Hinh, nhưng trước sau vẫn không gõ nổi một chữ, bởi vì cô không biết mình nên hỏi cái gì, hỏi như thế nào?
Trong bản tin, Cố Minh Hạo đang tham gia buổi phỏng vấn cùng với đạo diễn của Sở Thị, khi bị hỏi đến những tin tức gần dây, hắn vẫn thản nhiên cười tao nhã như trước.
“Chuyện này tôi tin cảnh sát sẽ cho tôi một đáp án thuyết phục, dù sao cũng đã qua nhiều năm rồi, tôi thực sự không ngờ ba tôi đã...” Cố Minh Hạo nói, sắc mặt trở nên nặng nề hơn, người bên cạnh liền chuyển sang đề tài khác.
Thủy An Lạc nhìn gã đàn ông biến đổi sắc mặt cực nhanh kia, lại nhìn thấy sự ngoan lệ và băng lãnh trong ánh mắt hắn, đó là sự căm hận cực độ đối với cha hắn đúng không.
Thủy An Lạc còn đang mải suy nghĩ, cửa nhà đột nhiên bị mở ra. Cô quay đầu lại nhìn, Phong Phong đã bước tới, “Trước tôi nhớ cô có một sư phụ đúng không, người làm việc ở nhà xác ấy.”
“Chú Hạng ấy hả? Sao thế?” Thủy An Lạc nhìn Phong Phong ngồi xuống, hiếu kỳ hỏi.