Thủy An Lạc cảm thấy quạ bay đầy đầu, cô không muốn tính toán với hai người này nữa.
Sở Ninh Dực khẽ cười.
Thủy Mặc Vân ôm Bánh Bao Đậu ngồi xuống: “Được rồi, trước đó ba có nghe nói là Kiều Kiều bị đưa đến bệnh viện tâm thần rồi à?” Thủy Mặc Vân đột nhiên nói.
Thủy An Lạc hơi dừng một chút, sau đó không trả lời mà quay thẳng vào bếp.
Mặc kệ cô có tha thứ cho Thủy An Kiều hay không thì ở phương diện ba cô, cô vẫn hy vọng ba cô sẽ không hỏi đến.
Con người vốn ích kỷ vậy đấy. Cô có thể phóng khoáng mọi thứ, thế nhưng vẫn không thể thoải mái được chuyện ba của cô đối tốt với Thủy An Kiều. Trong nhận thức của Thủy An Lạc thì Thủy An Kiều là người đã cướp đoạt mất ba cô.
Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc đi vào thì hơi rũ mắt xuống, một lát sau mới lên tiếng: “Vâng, chuyện lúc trước thành đả kích rất lớn đối với cô ta, cho nên hiện giờ thần trí không rõ ràng, đã được đưa vào viện tâm thần để điều trị rồi.”
Sở Ninh Dực nói thật dễ nghe, nếu nói là nhận điều trị thì chẳng thà nói là để cho cô ta tự sinh tự diệt. Tuy anh không gây áp lực gì với bên đó thế nhưng cũng chưa từng nói phải đối đãi tử tế với cô ta, vậy nên một ả đàn bà không quyền không thế ở nơi đó sẽ rơi vào tình cảnh thế nào thì chẳng cần ai nói cũng biết.
Thủy Mặc Vân hơi cúi đầu, rất lâu sau cũng không lên tiếng.
Sở Ninh Dực cầm cốc lên rồi cho Bánh Bao Rau uống một ngụm nước. Nhóc vẫn tựa vào bên chân anh, cúi đầu chơi điện thoại di động. Đó là một app Sudoku mà Sở Ninh Dực đã tìm giúp nhóc, gần đây Bánh Bao Rau rất thích cái này.
“Thật ra nếu năm đó ba không đem mối hận mẹ con bé đổ lên người con bé, lại can thiệp khi nó còn bé chưa kịp phạm phải sai lầm thì chắc có lẽ nó cũng không biến thành bộ dạng như bây giờ.” Thủy Mặc Vân nhàn nhạt nói: “Con bé vốn không có lỗi.”
“Ba, từ trước khi cô ta vào nhà mình thì cô ta đã như vậy rồi, ba còn định dạy dỗ kiểu gì đây?” Thủy An Lạc hừ lạnh nói: “Hơn nữa khi cô ta vừa mới đến nhà chúng ta đã biết nghe lời mẹ của cô ta rồi. Cái lần cô ta tự ngã lăn xuống cầu thang đến chính con cũng sợ đến hoảng. Lúc đó cô ta mới có mấy tuổi chứ. Loại người tâm cơ như vậy, ba còn có thể dạy dỗ thế nào?”
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, ăn cơm thôi.” Thủy Mặc Vân nói rồi đặt Bánh Bao Đậu xuống, sau đó đi vào nhà bếp.
Thủy An Lạc muốn trợn trắng mắt, thế nhưng lại bị Sở Ninh Dực lườm một cái.
Cô liền xoay người đi xới cơm, cô đâu có nói sai.
***
Về phần Kiều Nhã Nguyễn cũng về nhà mẹ đẻ lại không được tốt số như vậy, trên bàn ăn, bầu không khí chẳng hề tốt đẹp chút nào.
Kiều Nhã Nguyễn vốn thuộc kiểu người bốc đồng, nếu không phải bây giờ còn có Phong Phong đè xuống thì chắc cô lại muốn nổi điên lên rồi.
Ba Kiều nhìn một bàn thức ăn thế này thì cảm thấy rất hài lòng, cũng tán thành chuyện Phong Phong hơn.
“Ba vừa mới bế Tiểu Bất Điểm ra ngoài dạo một vòng. Mấy đứa bé chung quanh đây chẳng đứa nào trông đáng yêu được như Tiểu Bất Điểm nhà chúng ta cả!” Ba Kiều vui vẻ nói. Một trong những điều mà người già yêu thích nhất chính là con cháu.
Tiểu Bất Điểm quả thật rất xinh xắn, thậm chí còn đáng yêu hơn cả búp bê, chưa kể bé có một người ba làm Ảnh đế nên quần áo của bé luôn rất thời trang.
Phong Phong ôm Tiểu Bất Điểm ngồi lên đùi mình, vừa đút cho con ăn, vừa lau miệng cho con.
Ngay của khuôn miệng của Tiểu Bất Điểm cũng rất đáng yêu. Bằng tuổi của bé, có đứa trẻ còn chẳng nói trôi chảy được, thế nhưng Tiểu Bất Điểm đã biết đi cãi nhau với người ta rồi.
“Bà ngoại nói, trẻ con nhà khác không đẹp bằng con!” Tiểu Bất Điểm dương dương tự đắc nói, hoàn toàn không biết xấu hổ.
“Ui chao, mẹ à, mẹ thế này là chịu nhận cháu rồi đấy hả?” Kiều Nhã Nguyễn chậc chậc lưỡi nói thế nhưng lại bị Phong Phong đá một cái, lườm thêm một cái nữa.