Tiểu Bất Điểm chớp chớp mắt, nói với vẻ đương nhiên, “Người lớn mọi người đều nói vậy mà, cứ nói ba mẹ bận, chính là đang nói sinh em trai em gái cho bọn con.”
Thủy An Lạc: “...”
Sở Ninh Dực: “...”
Bé con, con biết sự thật rồi đấy, nhưng em trai con sẽ không nhanh chóng ra đời vậy đâu.
Trước khi ngủ, Tiểu Bất Điểm còn nhắc tới em trai mình mãi.
Thủy An Lạc ngủ nhanh hơn, đến mức ngay cả tắt đèn, nằm xuống cũng không gây ra tiếng động.
Còn Sở Ninh Dực lại không ngủ được, chờ ba người đều ngủ rồi, anh mới dậy đi vào phòng làm việc, xử lý chuyện Cố Minh Hạo, còn phải chuẩn bị chuyện tới Vân Nam tìm người nữa.
Nếu là trước đây, anh vẫn sẽ nghĩ tới việc vờn chơi với đám người này, nhưng giờ anh quyết định sẽ thu lưới rồi.
Sở Ninh Dực đứng dậy nhìn những cái tên loằng ngoằng trên bảng, anh gạch tên Lawrence ra ngoài, nếu ông ta là một trong những người nghiên cứu, vậy thân phận của Janis là gì?
Người nghiên cứu?
Người chấp hành kế hoạch?
Hay là... Boss cuối cùng?
Sở Ninh Dực nghĩ một hồi rồi lại với tay lấy điện thoại, không thèm nghĩ gọi luôn đi.
“Hi, sớm hơn tôi dự đoán một chút đấy.” Đầu dây bên kia, giọng nói xen lẫn ý cười của Lạc Hiên vang lên.
“Janis.” Sở Ninh Dực nói, lời ít ý nhiều.
“Trực tiếp thế luôn à.” Lạc Hiên cười nói. Lúc này anh ta đang đi nghỉ ở Malaysia, không khí rất trong lành, nhiệt độ vừa đủ, nhưng tâm trạng... lại chẳng ra sao.
“Lúc trước tới đảo Kim Cương, tại sao lại gọi hắn theo?”
“Bảo vệ mạng cậu đấy, em rể à, cậu nói thế này khiến tôi tổn thương ghê.” Lạc Hiên chậc lưỡi nói, “Trước đây tôi từng báo cáo về con người tên Janis này rồi, hắn là thiên tài hiếm thấy hơn cả Phong Phong trong giới y học, ba tuổi đã có thể chuẩn đoán bệnh, hơn nữa trước giờ cũng chưa từng chuẩn đoán sai bao giờ. Kỳ lạ hơn là, hắn bị mất một quãng ký ức, là khoảng thời gian từ năm mười sáu tới hai mươi tuổi, không ai biết bốn năm đó hắn đã xảy ra chuyện gì. Chuyện đảo Kim Cương tôi không chắc là chuyện gì, nhưng khi tôi biết Lawrence đang ở đó, tôi chỉ có thể đem Janis theo. Chắc cậu không biết chứ, trước đây Lawrence là chuyên gia về các bệnh virus, ai biết được ông ta sẽ giở trò gì trên đảo.”
“Thế nên mục đích anh đưa hắn theo là sợ tôi không bị bỏ độc chết được nên phải cho thêm nhát dao nữa hả?” Sở Ninh Dực cười lạnh.
Người bên kia bỗng bật cười lớn, “Tôi đang giúp cậu mà, giờ không phải cậu đã nghi tới hắn rồi sao?”
“Cảm ơn anh, anh vợ ạ.” Nói xong, Sở Ninh Dực liền dập máy luôn.
Lạc Hiên nhìn điện thoại bị dập ngang, chậc lưỡi: “Chảng lễ phép với anh vợ gì cả.”
Sau khi dập máy rồi, Sở Ninh Dực chống tay xuống bàn đỡ đầu mình.
Anh chắc chắn là Boss cuối cùng từng xuất hiện, nhưng kẻ đó là ai, đến tận bây giờ anh vẫn không thể xác định chính xác được.
Sáng thứ bảy, nói thế nào Thủy An Lạc cũng không chịu rời giường.
Tất nhiên, Sở Ninh Dực cũng không gọi cô, hiếm lắm mới có ngày con trai không phải đi học, cô không cần dậy sớm làm gì cả,
Phong Phong bên nhà đối diện cũng dậy từ sớm, anh cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến tin tức ngày hôm qua. Lúc đang đánh răng rửa mặt, Phong Phong lại nhận được điện thoại của George.
“Ông đây già đầu ba mươi mấy tuổi rồi còn đóng vai thịt tươi thanh mai trúc mã gì hả, giờ anh chọn phim cũng không biết kén chọn một chút à?” Phong Phong vừa đánh răng vừa tức giận quát lên.
“Đây là ý của Sở tổng, bảo cậu kéo vợ của sư điệt cậu đấy, ừm, lúc đó Sở tổng có nói như vậy.”
“Đệch, tôi đóng tình nhân với vợ của sư điệt á, bị điên hả.” Phong Phong lại khăng khăng từ chối, nếu bảo anh diễn với vợ mình, may ra còn được.