Mấy chục cân sủi cảo đông lạnh.
Nghe rõ này, là mấy chục cân chứ không phải là mười mấy cân nhé.
[Tiểu Lạc Tử: Không phải chứ, mày mua nhiều cái đó như thế làm gì? Để lâu cũng có ngon nữa đâu.]
[Lão Phật Gia: Ăn cho tiện, Tiểu Bất Điểm quy kết cuộc sống dạo gần đây thành theo tao đi xin cơm khắp nơi đấy.]
[Tiểu Lạc Tử:...]
“Em phát hiện, Lão Phật Gia nhà em quả là một người kỳ lạ, Phong Tứ nhà anh cũng vậy.” Thủy An Lạc nói rồi vẫn nhìn chằm chằm vào câu nói cuối cùng kia.
Sở Ninh Dực nhướng mày, với tay lấy đĩa, Thủy An Lạc tiện tay liền đưa cho anh.
[Tiểu Lạc Tử: Thế mày mua thịt không mua rau à? Mày có thấy nhà ai chỉ xào thịt không chưa?]
[Lão Phật Gia:...]
[Lão Phật Gia: Tao cũng đã mua bao giờ đâu, trước đây mẹ tao không bắt tao đi mua mấy cái này, trong quân đội với trường học cũng không dùng đến mà.]
[Tiểu Lạc Tử: Bỗng cảm thấy thương thay cho Phong Ảnh đế.]
[Lão Phật Gia: Cút~]
Kiều Nhã Nguyễn ngồi trên ghế, nhìn cuộc đối thoại trên màn hình, lại nghe tiếng đóng cửa bên ngoài truyền đến, cô đứng dậy đi ra, “Ba con đâu rồi?”
Tiểu Bất Điểm đang cầm táo gặm, ngồi trên sofa xem tivi, thấy mẹ hỏi vậy liền đáp: “Qua nhà mẹ nuôi xin rau rồi ạ.” Một mớ rau nhỏ kia sao có thể đủ cho một bữa cơm cơ chứ, haiz~
Kiều Nhã Nguyễn lẳng lặng rụt lại, bắt đầu ngẫm lại, liệu có phải cô sai thật rồi không?
Sau khi quay lại phòng, Kiều Nhã Nguyễn cũng không rảnh nữa. Cô cầm điện thoại lên gọi cho mẹ mình, bị mẹ rít gào cho một hồi ong mới lên tiếng kể lại chuyện đi chợ hôm nay cho bà nghe.
Vừa nói xong, đầu dây bên kia liền dập máy.
Chắc mẹ Kiều đang nghĩ trong lòng rằng, con gái bà có người thèm lấy đã là một kỳ tích rồi, đừng đòi hỏi nhiều nữa, đúng là không thể đòi hỏi gì hơn nữa cả.
Hon nữa, hôm nay bà cũng thấy tin trên weibo rồi. Phong Phong một mình lúi húi dọn tủ lạnh, thùng rác dưới đất nhìn không rõ, nhưng thân là một người phụ nữ cả đời bếp núc, bà tuyệt đối có thể biết được cái tủ lạnh đó là một thảm họa như thế nào.
Nếu nhìn nhận con rể bà theo hướng đó, thật ra thì cũng không tồi.
Nhưng điều đó cũng không thể bù đắp được sai lầm của anh trước kia.
Phong Phong lăn lộn cả một buổi tối xong liền gọi Kiều Nhã Nguyễn ăn cơm, bốn món một canh, đều là món mặn cả, cả Tiểu Bất Điểm và Kiều Nhã Nguyễn đều thích ăn thịt, thế nên xem như cũng hợp khẩu vị của hai mẹ con.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn rau cần, rau cải, súp lơ, cà tím được phối hợp bên trong, không khỏi đưa tay lên gãi đầu, “Em chưa tự mình đi mua rau bao giờ cả.”
Phong Phong ngẩng lên nhìn cô, đưa cơm đến trước mặt cô: “Anh sai rồi, anh không nên bỏ em và con lại ở nhà, ăn cơm đi.”
Con người Kiều Nhã Nguyễn ấy mà, chính là thích mềm không thích cứng, Phong Phong càng nói như vậy, cô lại càng cảm thấy có lỗi với người ta hơn.
Bằng không lát nữa gọi điện thoại cho ba mẹ, thăm dò ý tứ xem thế nào vậy.
Tiểu Bất Điểm hoan hô một tiếng rồi cầm thìa nhỏ của mình lên ăn cơm, cuối cùng cũng không cần đi ăn chực nữa rồi.
Kiều Nhã Nguyễn mất tập trung trong suốt cả bữa cơm. Tiểu Bất Điểm ăn cơm xong liền chạy sang nhà đối diện chơi. Lúc này, Kiều Nhã Nguyễn đang tựa vào cửa phòng bếp nhìn Phong Phong rửa bát.
“Có phải giờ anh đang cảm thấy vô cùng tan vỡ ảo về việc kết hôn rồi không?” Kiều Nhã Nguyễn cất tiếng hỏi.
Phong Phong hơi khựng lại, hiếm lắm mới thấy vợ anh nghiêm túc nói chuyện thế này.
Rửa bát xong, anh đặt hết bát đũa lên giá, quay lại nhìn cô gái nào đó kia: “Vấn đề của em, đừng đổ lên hôn nhân, ông đây lấy được em có dễ dàng gì không, suýt nữa còn mất cả cái mạng nhỏ này luôn đấy.”
“Em nói thật mà.” Kiều Nhã Nguyễn quay lại nhìn sang cửa nhà đối diện, “Lạc Lạc biết nấu ăn, biết chăm sóc gia đình, còn em lại chẳng biết gì cả. Không có anh ở nhà, em cũng chỉ có thể đưa con đi khắp nơi ăn chực thôi.”