Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn người đàn ông vừa mới bước ra khỏi phòng tắm. Cô giơ điện thoại lên hỏi anh: “Anh đổi tên em làm gì?”
“Nói cho đám mù kia biết, em không phải là Phong phu nhân gì gì đó, em là Sở phu nhân.” Sở Ninh Dực nói rồi lại đẩy Thủy An Lạc ra ngồi xuống sofa.
Con tim bé nhỏ của Thủy An Lạc bỗng được lấy lòng, nghĩ tới mấy bình luận hàng dầu còn hoài nghi cô là vợ của Phong điên, cô gặm dưa chuột xong liền ném thẳng vào thùng rác, sau đó cuồi tít mắt ôm lấy cổ Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực nhướng mày, cũng không đẩy cô ra mà chỉ nhìn cô chằm chằm.
“Chắc chắn là anh yêu em đến mức không chịu nổi rồi đúng không.” Thủy An Lạc cười tủm tỉm nói.
Sở Ninh Dực đặt tài liệu xuống hai chân, lại đè cánh tay của cô lại. “Em phải thấy vui mừng vì anh yêu em đến thế đi, nếu không ai dám tung tin tức của Phong Phong ra như thế hả, không cẩn thận giờ em đã nhận được lệnh triệu tập của tòa án rồi ấy.” Sở Ninh Dực nói xong lại tét lên mông cô một cái, “Đi nấu cơm đi, anh xong nốt việc này sẽ vào giúp em.”
Thủy An Lạc cúi đầu, hôn mạnh lên môi anh một cái, sau đó quay người lượn vào bếp, vừa đi vừa ngâm nga hát, tâm trạng tốt chưa từng có.
Sở Ninh Dực khẽ cười, lại thấy George gửi tin nhắn cho mình.
[George: Boss, bà chủ làm vậy là có ý gì?]
[Sở Ninh Dực: Nghĩa trên mặt chứ, nói cho cậu biết, Ảnh đế lạnh lùng kiêu ngạo nhà cậu thật ra là một tên thê nô ở nhà.]
[George: Boss, tự dưng anh nói nhiều như vậy tôi không quen chút nào.]
[Sở Ninh Dực:...]
[George: Thế nên đây được xem là công khai thân phận Phong Phong đã kết hôn hả?]
[Sở Ninh Dực: Ừ.]
George đang ở cách xa hàng trăm mét khóc không ra nước mắt. Boss à, tôi sai rồi, tôi không nên nói câu đó, anh nói thêm vài câu nữa đi mà.
[George: Vậy thân phận của cô Kiều?]
[Sở Ninh Dực: Thuận theo tự nhiên.]
[George: Truyện chọn diễn viên trong phim mới của Cố Minh Hạo, đạo diễn nói hy vọng sẽ được vote.]
[Sở Ninh Dực: Từ khi nào mà tôi phải quản cả những chuyện này rồi?]
[George: Xin lỗi Tổng giám đốc.]
[Sở Ninh Dực: Nam nữ chính là Phong Phong và Triệu Uyển Uyển, họ vừa mới hợp tác với nhau một bộ phim ngôn tình cổ trang xong, vừa hay ngay sau bộ phim đó có thể lại tiếp tục nối duyên tăng độ hot. Hơn nữa bức ảnh hôm nay cũng có thể đặt cho cậu ta một cái biệt hiệu “Người đàn ông ấm áp” được rồi.]
George ngồi trên sofa ôm điện thoại ngẩn ra, một lúc lâu sao mới trả lời.
[George: Boss, tôi muốn hỏi một cậu, lúc bà chủ up tấm ảnh đó anh có biết không?]
[Sở Ninh Dực: Không biết, có vấn đề gì không?]
[George: Không có, Boss, anh thật sáng suốt, giờ tôi đi xử lý việc ngay đây.]
Nói xong, George liền biến mất hút, chắc chắn là anh ta có vấn đề rồi. Boss à, suy nghĩ của anh chuyển nhanh quá, vốn dĩ là Thủy An Lạc bán đứng đời tư của Phong Phong, cứ như vậy, ngược lại chính Thủy An Lạc là người phất cho Phong Phong cái danh hiệu “Người đàn ông ấm áp”, ông chủ vì bà chủ nhà mình, quả nhiên cung dốc hết tâm sức rồi.
Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn điện thoại trong tay, đặt xuống rồi mới cầm tài liệu lên ký, gọi điện cho chú Sở bảo ông sáng tới lấy tài liệu sau đó mới đi vào bếp.
Kiều Nhã Nguyễn đi mua không ít đồ, Tiểu Bất Điểm đi theo cô còn ôm một bọc cải thìa trong tay. Kiều Nhã Nguyễn xách bốn cái túi, ra khỏi thang máy mới bảo Tiểu Bất Điểm đi ra.
Tiểu Bất Điểm tỏ ý hết cách, lát bé phải nói cho ba biết, bé căn bản không ngăn nổi mẹ mới được.
Đồ thì lấy linh ta linh tinh, không cần biết là có dùng tới hay không, cũng không quan tâm là ba có biết nấu hay không, quả nhiên, người mẹ thế này, bé với ba đúng là cảm thấy rất chạnh lòng đấy.