Sau ngày hôm qua, Sở Ninh Dực liền để Bánh Bao Đậu ngủ cùng với mình, như thế thì Bánh Bao Rau sẽ có phòng riêng của nhóc, có thể ngủ sớm được rồi.
Bánh Bao Đậu đá chăn rất nhiều, Sở Ninh Dực cũng không yên tâm khi để con bé ngủ một mình.
Người vui vẻ nhất không ai khác chính là Bánh Bao Đậu. Bé tắm xong liền nhảy tới nhảy lui trên giường, lúc này Sở Ninh Dực đang gọi điện thoại cho thư ký.
Thủy An Lạc ở trên lầu đổi thuốc cho Bánh Bao Rau xong, sau đó đợi đến khi con trai ngủ say rồi mới ra khỏi phòng.
“Ba chơi với con đi.” Bánh Bao Đậu nhảy tới bên cạnh Sở Ninh Dực, vừa lắc tay anh vừa nói.
“Con ngủ đi, nghe lời.” Sở Ninh Dực dùng một tay đè Bánh Bao Đậu lại rồi nhét bé vào trong chăn: “Chuyện này trước hết cứ dựa theo kế hoạch trước đó mà làm, Giám đốc Cố đang nghỉ vô thời hạn, mấy người không cần chờ cô ấy đâu.”
“Ba chơi với con đi mà!” Bánh Bao Đậu vặn vẹo người rồi bò lên trên người Sở Ninh Dực, nói một cách đáng thương.
Sở Ninh Dực đè thân thể đang vặn vẹo của con gái xuống rồi tiếp tục bàn việc với thư ký: “Ừ, tạm thời không cần tăng chuyến bay, bây giờ cũng không phải mùa du lịch ở Provence, chờ đến mùa du lịch thì có thể tăng thêm gấp năm hoặc gấp mười lần cũng được.”
Bánh Bao Đậu không rủ rê được ba thì tự lăn xuống giường, sau đó đi dép của Sở Ninh Dực vào chân mình rồi cười khanh khách bám giường bước đi.
Sở Ninh Dực vẫn nhìn chằm chằm con gái, để con bé tự chơi.
Cái chân bé xíu sao to bằng dép của anh được, vừa xỏ vào thì dù cho có nhìn từ phía trước cũng không thấy đầu ngón chân bé xinh của bé đâu, đúng là bé thật.
Ánh mắt của Sở Ninh Dực trở nên dịu dàng, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ lúc con gái mình vừa mới sinh ra, bé con còn không to bằng một cách tay của anh, thế nhưng chỉ mới chớp mắt đã cao hơn bắp chân của anh rồi.
Bánh Bao Đậu quay trở lại, hai bàn tay bé xíu ôm lấy chăn như thể sợ bị ngã xuống, cười tít mắt nhìn ba mình.
“Ừm, cứ thế trước đã, cậu cũng đi nghỉ sớm đi.” Sở Ninh Dực nói rồi cúp máy điện thoại: “Qua đây.”
Bánh Bao Đậu cười giòn giã, thế nhưng bé không quay lại mà còn chạy xa hơn.
“Qua đây nào, ba không bước đi được.” Sở Ninh Dực thở dài nói.
Bánh Bao Đậu dừng lại cách giường không xa, hơi nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ của mình rồi lại chạy về, sau khi Sở Ninh Dực bế bé lên giường thì Bánh Bao Đậu liền nằm sấp xuống chân của ba mình, cái tay nhỏ vừa vuốt vừa nói.
“Ba, ba có đau không?”
Sở Ninh Dực nhìn bộ dáng lo lắng của con gái thì trái tim tan ra thành nước.
Lúc Thủy An Lạc đẩy cửa bước vào liền thấy Bánh Bao Đậu đang đấm chân cho ba mình: “Sao vẫn chưa ngủ thế?”
Sở Ninh Dực nhún vai, con gái không ngủ anh cũng hết cách.
Thủy An Lạc đấm đấm cánh tay của mình rồi đi qua vén chăn, trèo lên giường, sau đó nhét Bánh Bao Đậu vào trong chăn.
“Không ngủ, không ngủ đâu...” Bánh Bao Đậu vùng vẫy.
Thủy An Lạc dứt khoát tắt đèn, bảo Sở Ninh Dực cũng tắt đèn phía bên anh.
Trong phòng chìm vào bóng tối, Thủy An Lạc đè người của Bánh Bao Đậu xuống nói: “Con ngủ mau đi, ba mẹ cũng buồn ngủ rồi.”
Có lẽ là vì căn phòng tối xuống nên Bánh Bao Đậu yên lặng hơn rất nhiều, thế nhưng cái miệng nhỏ vẫn không chịu ngừng lại, vẫn léo nha léo nhéo một hồi.
Thủy An Lạc nghe nghe rồi ngủ mất. Sở Ninh Dực nghe được từ đầu đến đuôi cơ mà chẳng hiểu một câu nào cả, mãi đến khi Bánh Bao Đậu nói mệt ngủ rồi, anh mới nhắm mắt lại.
Cuộc đời của một người đàn ông hạnh phúc nhất là có vợ có con làm ấm giường. Sở Ninh Dực anh đã có đủ, không còn bất cứ thứ gì đáng giá khiến anh phải đi tranh đoạt nữa.
Mà ngay lúc này ở dưới lầu, Cố Minh Hạo vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, hoặc nói đúng hơn là mấy năm nay, hắn rất ít khi có được một giấc ngủ hoàn chỉnh.