Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc yên lặng ngồi xuống ăn cơm, tiện thể lại hôn má Sở Ninh Dực một cái.
Sở Ninh Dực nhướng mày, chỉ chỉ môi mình.
Thủy An Lạc gắp một miếng cá rồi đặt vào miệng anh: “Ăn cơm của anh đi!”
“Mưu sát! Thủy An Lạc, em đang mưu sát chồng em đấy hả.” Sở Ninh Dực nhăn mày kêu lên.
Thủy An Lạc cười cười nhìn anh, hoàn toàn không bị chuyện của mẹ chồng làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình.
“Anh nói xem, đều là con dâu cả, vì sao con dâu lại phải làm khó dễ con dâu chứ? Haizz...” Thủy An Lạc nửa đùa nửa thật mà thở dài nói.
“Em nghĩ gì thế, bà ấy đã bị bà nội làm khó dễ biết bao nhiêu năm rồi, vất vả lắm mới có được một cô con dâu bánh xốp như em, chẳng lẽ bà ấy không muốn thỏa mãn chút sao?”
“Con dâu bánh xốp là cái gì hả?” Thủy An Lạc trừng mắt.
Sở Ninh Dực nhìn cô, nhìn một cách chăm chú, cuối cùng xác nhận cô thực sự không tự biết mình đành mở miệng nói: “Là mặc cho người ta giày vò, không biết phản kháng, em đừng có trợn mắt, đừng có nói gì cả, đang nói em đấy!”
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc tức giận cúi đầu ăn cơm: “Anh mới là bánh xốp, cả nhà anh đều là bánh xốp!”
“Cái tên viết ở trang thứ hai trong hộ khẩu nhà anh chính là tên của em đấy.” Sở Ninh Dực tốt bụng nhắc nhở.
Thủy An Lạc: “...”
Cô vẫn nên ăn cơm thì hơn, nhiều món như này mà không ăn thì tiếc quá.
Sau khi Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực cơm nước xong xuôi, Thủy An Lạc đã chịu hết nổi, không muốn cử động nữa. Sở Ninh Dực xấu xa định sờ sờ bụng của của cô nhưng Thủy An Lạc lập tức hét lên một tiếng rồi tránh mất.
Sở Ninh Dực khẽ cười: “Được rồi, em qua bên kia nghỉ đi, để anh dọn cho.”
Thủy An Lạc ôm lấy cổ của Sở Ninh Dực rồi kệ anh bế cô qua một bên bằng kiểu bế công chúa: “Aizz, nếu như mẹ anh mà biết người con trai không gì không làm được của bà ấy lại hầu hạ em thế này, em đoán chắc mẹ anh sẽ phát điên mất.”
“Sao nào, hay là để ghi âm lại rồi gửi cho mẹ anh nhé.” Sở Ninh Dực nhướng mày nói, sau đó ôm Thủy An Lạc đặt xuống ghế.
Thủy An Lạc bật cười, nói: “Em thấy có vẻ hay đấy, những trường hợp phải ly hôn vì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu thì đều là do chồng không tốt, anh nói có đúng không hả ông xã!”
Sở Ninh Dực chống hai tay xuống thành sofa, nhìn cô gái bên dưới mình, sau đó đặt nụ hôn lên môi cô: “Biết nhận thức vậy là tốt rồi, cố gắng mà duy trì.”
Thủy An Lạc bật cười khanh khách rồi nằm thẳng xuống ra ghế, nhìn người đàn ông của mình đang thu dọn bát đũa rồi đem vào nhà bếp.
Thủy An Lạc nghiêng người nằm trên ghế sofa nhìn ai kia trong bếp.
Cả đời này Thủy An Lạc cũng chưa từng dám nghĩ đến chuyện người đàn ông là tổng giám đốc ngầu chói mắt, luôn đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới sẽ có ngày đứng trong bếp làm mấy chuyện thế này.
Mà nguyên nhân là để cô đỡ phải mệt nhọc.
Được một người đàn ông như vậy yêu thương thì mẹ chồng hay gì gì đó cứ phóng ngựa tới đi.
Cô định giải quyết mối quan hệ của mình với mẹ chồng cho tốt đẹp không phải là vì ba chồng uy hiếp cô, mà cô làm như vậy là vì người đàn ông đối xử với cô rất tốt này.
“Chậc chậc chậc, bàn về độ hồ ly thì ba anh cũng chẳng qua nổi anh.” Thủy An Lạc chậc chậc lưỡi nói, mắt vẫn nhìn bóng lưng của ai đó.
“Nói gì thì nói anh cũng đâu có bẫy em đâu, nhìn xem, trước mặt mẹ anh, anh bao che em đến mức nào chứ.” Sở Ninh Dực cười nhẹ nói, đặt đĩa đã rửa qua xà phòng vào chậu nước để tráng bọt.
“Còn lâu, anh càng bao che em thì em càng tự trách! Mà không những tự trách, em đây còn phải đi nịnh bợ mẹ anh nữa chứ, cái chiêu uy hiếp này của ba anh dùng hiệu quả lắm đấy!” Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi lại nằm xuống ghế.
Sở Ninh Dực cười nhưng không nói gì nữa, chuyện anh xót vợ là thật, thế nhưng việc anh hy vọng vợ mà mẹ có thể có quan hệ tốt cũng không phải là giả.
Anh làm như vậy là một mũi tên trúng hai đích, hoàn toàn không thấy có chỗ nào không ổn.