Sở Ninh Dực vốn đang nghe điện thoại, thế nhưng sau khi nhìn thấy tạo hình của con gái thì cũng bị giật mình.
Thế nhưng Bánh Bao Đậu lại thấy như thế rất đẹp. nên cứ đi tớ đi lui trong phòng khách.
Thủy An Lạc đi qua rồi ngồi xuống sofa, sau đó quay đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Thẩm mỹ của con gái anh có vấn đề.”
Sở Ninh Dực: “...”
Anh hoàn toàn không có cách nào phản bác lại lời này.
“Hôm nay tôi không đến, hợp đồng với ngài Cố sẽ do bên điện ảnh và truyền hình phụ trách, bảo đạo diễn An qua đó đi! Về phần vai diễn thì nhất định phải để bên điện ảnh và truyền hình giành được quyền tuyển chọn diễn viên.” Sở Ninh Dực chỉ đạo.
Đầu bên kia đáp ứng xong, Sở Ninh Dực liền cúp máy.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực: “Anh ký hợp đồng với kịch bản của Cố Minh Hạo à?”
Sở Ninh Dực nhướng nhướng mày: “Dù sao thì cũng là trúc mã của em mà.”
“Thôi đi, em mà tin anh thì em theo họ của anh luôn!” Thủy An Lạc hừ lạnh.
Sở Ninh Dực nhướng mày: “Tên của em cũng nằm trong sổ hộ khẩu của anh rồi, chẳng lẽ không phải là đã theo họ anh rồi sao?”
Thủy An Lạc: “...”
Nói vậy là không đúng.
Thủy An Lạc đứng dậy, chạy tới bên cạnh Sở Ninh Dực, sau đó ngồi luôn xuống chân của anh: “Vậy anh nói xem, có phải tên này không sạch sẽ gì phải không?”
Sở Ninh Dực duỗi tay ôm lấy eo cô, anh nhìn hai đứa nhóc đang tự chơi rồi dứt khoát đứng dậy ngồi xuống sofa, vẫn ôm người trong lòng như cũ.
“Sạch thì không dám nói, nhưng chắc chắn là không sạch sẽ gì. Còn chuyện tên đó có phải đám người kia hay không thì anh vẫn chưa xác định được.” Sở Ninh Dực nói thật, dù sao anh cũng chưa lấy được chứng cứ xác thực nào.
“Để cho em suy nghĩ một lát.” Thủy An Lạc sờ sờ cằm của mình: “Hồi còn nhỏ, Cố Minh Hạo rất ít nói, dường như chỉ có lúc ở cùng em thì cậu ta mới nói chuyện nhiều hơn một chút thôi, em còn từng nghe nói cậu ta bị tự kỷ gì đó. Thế nhưng em lại không phát hiện ra cậu ta bị bệnh tự kỷ, lúc ở cạnh em thì cậu ta nói nhiều lắm.”
“Tự kỷ?” Sở Ninh Dực bắt lấy trọng điểm: “Em chắc chứ?”
“Được rồi, đi gặp Thủy An Kiều là được, chắc chắn cô ta biết! Lúc em học tiểu học thì cô ta ghét nhất chuyện có người khác đối xử tốt với em! Mấy người tốt với em thì cô ta đều biết rõ cả, để nịnh bợ bọn họ rời xa em ấy mà!” Thủy An Lạc nói xong liền nhảy xuống khỏi đùi Sở Ninh Dực.
Thủy An Kiều?
Sở Ninh Dực không động đậy mà đưa tay sờ mũi của mình một cái: “Thủy An Kiều đã điên rồi, hiện tại vẫn còn đang trong viện tâm thần.”
Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, sau đó lại ngồi xuống: “Ầy.”
Cô quên béng mất chuyện này.
“Để anh cho người đưa cô ta ra ngoài một chút, có lẽ lời nói điên khùng của cô ta còn có giá trị lợi dụng.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa vỗ vỗ tay của Thủy An Lạc: “Để anh đi thôi, em ở nhà đi!”
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ, nói: “Thôi để em đi, ít nhất cũng nhìn xem giờ cô ta đang trong bộ dạng gì.”
Mười giờ trưa, Sở Ninh Dực nhận điện thoại. Thủy An Lạc liền gửi con cho Kiều Nhã Nguyễn rồi ra ngoài với Sở Ninh Dực.
Nơi mà Sở Ninh Dực chọn là một bãi đậu xe dưới hầm, cách bệnh viện tâm thần không xa.
Cho dù là ban ngày thì nơi đây cũng rất u ám, gió lạnh cứ ùn ùn thổi tới, lạnh đến thấu xương.
Cửa xe bị mở ra, người dẫn dầu thấp giọng nói: “Đã vô hiệu hóa tất cả các camera.”
Sở Ninh Dực gật đầu rồi duỗi chân bước xuống xe.
Người đàn ông nọ lùi về sau một bước, đằng sau anh ta còn có sáu người đàn ông nữa cũng mặc trang phục giống y hệt anh ta, tất cả đều đeo kính râm khiến không ai có thể nhìn rõ mặt của họ.
Thủy An Lạc vừa đặt chân xuống khỏi xe, liền có cảm giác mình đã đi vào hang ổ của băng đảng xã hội đen.
Một ả đàn bà điên điên khùng khùng đang ngồi dưới đất, mái tóc y như một nùi cỏ khô, khuôn mặt bẩn nhem nhuốc còn dính cả viết máu, trên bộ quần áo bệnh nhân rách nát cũng loang lổ vết máu tươi.