Thủy An Lạc trong cơn mơ, hoàn toàn không biết mình lại bị lợi dụng một lần.
Nửa đêm, Sở Ninh Dực ấn Thủy An Lạc đang định rời giường xuống, tự mình lên nhà xem lũ trẻ. Bánh Bao Rau ngủ rất ngay ngắn, cả người nằm thẳng đuột, cũng không đá chăn ra, còn Bánh Bao Đậu thì hoàn toàn ngược lại, khiến người ta đau cả đầu.
Chăn bông thì bị kẹp giữa hai chân, bộ đồ ngủ hình chim cánh cụt giờ trông chẳng ra sao cả, tay nắm thành đấm đặt dưới má.
Sở Ninh Dực đi tới ngồi xuống cạnh giường, sờ xuống cổ chân đã bị lạnh của cô bé, giúp bé làm ấm chân rồi mới cho vào trong chăn.
Bánh Bao Đậu hơi mở mắt, thấy ba lại trầm mình ngủ tiếp, có điều cái người nhỏ quay một cái, chăn lại bị đạp ra.
Sở Ninh Dực nhíu mày, bế luôn bé xuống nhà.
Thủy An Lạc vẫn đang lơ mơ ngủ, cảm giác thấy Sở Ninh Dực đặt gì đó xuống cạnh mình, cô mở mắt ra liền trông thấy Bánh Bao Đậu đang ngủ, “Sao anh lại bế con bé xuống đây thế?”
“Chăn không biết bị đạp ra mấy lần rồi, lúc anh lên thì chân lạnh toát.” Sở Ninh Dực nói xong, tắt đèn nằm xuống.
Thủy An Lạc với tay xuống sờ chân con gái, lúc này thì đã ổn rồi.
Cô ôm lấy Bánh Bao Đậu, không nói gì nữa, lại nặng nề thiêm thiếp ngủ.
Hôm sau, người tỉnh dậy đầu tiên là Bánh Bao Rau, nhóc dụi mắt ngồi dậy, bộ đồ ngủ giống Bánh Bao Đậu ở trên người vẫn thẳng thớm.
Nhưng, em gái đâu rồi?
Bánh Bao Rau tỉnh táo lại, xuống giường tìm khắp phòng một lượt, nhưng cũng không thấy em đâu cả.
Bánh Bao Rau chạy chân trần xuống nhà, sau đó kiễng chân mở cửa phòng mẹ, “Mẹ ơi, con không thấy em đâu cả.” Bánh Bao Rau mơ màng nói xong, đi đến bên giường liền bị Sở Ninh Dực tóm lên, sau đó nhét vào trong chăn.
Bánh Bao Rau thấy em gái đang nằm ngủ thành một cục, chớp chớp mắt, có vẻ như đang thắc mắc không hiểu sao em lại ngủ trên giường của ba mẹ.
Thủy An Lạc với tay lấy cái đồng hồ trên bàn, “mới năm rưỡi”, cô khẽ nói, “ngủ tiếp đi“.
Bánh Bao Rau cũng định ngủ trên giường ba mẹ thêm một lát nữa.
Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn hai đứa nhỏ đang nằm ở giữa. Bánh Bao Đậu cả đêm không đá anh thì sẽ đá Thủy An Lạc, lúc này Thủy An Lạc có cáu gắt cũng là chuyện bình thường.
Sở Ninh Dực xoa xoa đầu Bánh Bao Rau, trên đầu nhóc vẫn còn quấn băng.
Anh với lấy điện thoại, nhìn tin nhắn tối qua Cố Minh Hạo trả lời, đồng ý hôm nay sẽ tới công ty ký hợp đồng.
Sở Ninh Dực khẽ cười, lại đặt điện thoại lên bàn.
Sáu giờ sáng, chuông đồng hồ kêu lên, Thủy An Lạc khẽ kêu lên một tiếng rồi bật dậy, hai mắt hơi sụp xuống, vành mắt đen xì, nhìn Sở Ninh Dực, “Giờ em còn mong tới thứ bảy hơn cả hồi đi học nữa, ôi, sắp điên đến nơi rồi.” Thủy An Lạc gãi đầu, xuống giường đi vào phòng tắm.
Hôm qua Sở Ninh Dực nói một câu đúng lắm, có con rồi, mấy năm nay họ thật sự không hề được nghỉ ngơi tử tế chút nào.
Sở Ninh Dực vỗ vỗ người Bánh Bao Rau vừa bị giật mình, “Chờ thím Vu về là em được giải phóng rồi.”
Thủy An Lạc đi tới cửa phòng tắm lại ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực: “Sở tổng, người hầu của tổng giám đốc ngài đâu hết rồi? Lúc này đáng ra phải có mười mấy người hầu hầu hạ Thái tử, Hoàng tử và Công chúa của ngài chứ?”
Sở Ninh Dực nhướng mày sờ sờ mũi mình, “Chắc là em lấy phải một vị tổng giám đốc giả rồi.”
“Ha Ha, chẳng buồn cười tí nào.” Nói rồi Thủy An Lạc đi thẳng vào nhà tắm, đánh răng rửa mặt.
Sở Ninh Dực khẽ cười, sau đó đứng dậy xuống giường ra khỏi phòng.
Thủy An Lạc đánh răng rửa mặt xong đi ra thì không thấy anh đâu nữa, thấy vậy cô liền đi ra ngoài. Lúc này, Sở Ninh Dực đang đứng trong bếp làm bữa sáng. Cô dựa vào cửa bếp nhìn anh, “Anh có biết đàn ông đẹp trai nhất là lúc nào không?”