Mùi rượu nhanh chóng được hòa với mùi rượu Mao Đài, phảng phất trong không khí.
Sở Ninh Dực từ từ rót rượu vang ra, đặt sang bên cạnh Cố Minh Hạo, sau đó lại lấy ly rượu Mao Đài kia lại.
“Ra ngoài lâu rồi, “có lẽ” cũng được, “nếu như” cũng được, đều không thể thay đổi được nữa, tôi nghĩ chắc anh Cố vẫn thích uống rượu vang hơn.” Sở Ninh Dực mỉm cười nói.
Thủy An Lạc cúi đầu ăn cơm, thầm nghĩ, anh Sở, anh nghĩ vòng vèo quá rồi đấy, chẳng phải người ta chỉ nói mỗi câu “có lẽ không nên ra nước ngoài” thôi sao? Anh có cần lấy rượu trắng với rượu vang ra nói luân phiên vậy không?
Cố Minh Hạo bật cười, chỉ có điều nụ cười này có chút cay đắng.
Sở Ninh Dực nói vậy là để phản bác lại điều mà hắn vừa nói, cũng là để cảnh cáo hắn, từ bỏ... chính là từ bỏ, mất rồi sẽ không thể nào tìm lại được nữa.
Cố Minh Hạo lắc lắc ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ mận khẽ chuyển động trong ly, tỏa ra mùi hương thấm vào lòng người.
“Quả thực, Mao Đài tuy thơm nhưng uống vào vẫn cay nồng, không như rượu vang này, nhấp một ngụm liền cảm thấy thơm mát.” Cố Minh Hạo không nhanh không chậm, từ tốn nói.
Thủy An Lạc bỗng cảm thấy, bữa cơm này cô ăn mà đau hết cả gan.
Nhà kế bên, năm đứa trẻ thì ba đứa vẫn đang chơi không biết chán.
Tiểu Bảo Bối và Bánh Bao Rau ngoan ngoãn ăn cơm, nhưng ba con nhóc kia thì vẫn đang chơi điên cuồng, một mình Mân Hinh cũng không chăm nổi.
Kiều Nhã Nguyễn và An Phong Dương thì vẫn thản nhiên như không.
“Chị dâu à, chị mặc kệ tụi nó đi, đói thì tự biết ăn, giờ không ăn, chắc vẫn chưa đói lắm.” Kiều Nhã Nguyễn vừa chăm cho Bánh Bao Rau ăn vừa nói.
Mân Hinh cầm bát quay lại bàn, “Trước giờ nếu Miên Miên chỉ có một mình thì vẫn còn dễ đút, giờ thì hay rồi, ba đứa chơi đến điên luôn.”
“Chú Ba, ba con nói chuyện gì với cái chú Cố gì gì kia thế, sao lại không cho bọn con về ạ?” Tiểu Bảo Bối tay nhỏ cầm đũa nhưng gắp rất vững, thỉnh thoảng còn biết đút thức ăn cho em trai nữa, rất ra dáng anh trai.
“Trẻ con không cần quan tâm nhiều thế đâu, không sao.” An Phong Dương xoa đầu Tiểu Bảo Bối, rồi lại tiếp tục ăn cơm.
“Chỉ là con thấy dạo này ba con có nhiều việc quá thôi.” Tiểu Bảo Bối nhíu chặt lông mày, có vẻ như có hơi lo lắng.
“Con mà thế này chú Ba cũng sẽ lo lắm đấy.” An Phong Dương chậc chậc nói, “Mau ăn cơm đi, học hành cho tốt, nhưng chuyện khác không cần phải nghĩ tới, cũng đừng quan tâm, con chăm sóc cho hai em đã là giúp đỡ ba con nhất rồi, hiểu không?”
Tiểu Bảo Bối cúi đầu ăn cơm, không lên tiếng nữa.
Mãi cho đến chín rưỡi tối, bên ngoài mới có tiếng động, hình như là Thủy An Lạc ra tiễn người, Sở Ninh Dực uống say rồi.
Thủy An Lạc ấn thang máy, Cô Minh Hạo dựa vào thang máy nhìn cô: “Tôi thật sự không ngờ lại gặp lại cậu trong hoàn cảnh này.”
“Không thì sao?” Thủy An Lạc dựa vào bên còn lại nhìn thẳng vào mắt hắn, “Giống như trong sách anh viết chắc, chờ anh về, tiếp tục viết tiếp duyên phận kiếp trước, anh nghĩ là có thể không?”
“Giờ cậu sắc bén hơn trước đây nhiều rồi.” Cố Minh Hạo thành thật nói.
“Phải nói là tôi trưởng thành lên nhiều rồi mới đúng. Tôi cũng không ngờ, anh sẽ trở thành biên kịch, sẽ trở thành dáng vẻ ngày hôm nay.” Thủy An Lạc dựa vào đó, đánh giá Cố Minh Hạo từ trên xuống dưới một lượt.
“Như vậy không tốt sao? Cậu thích nhất là đọc sách về tụi nhỏ mà.” Cố Minh Hạo cất tiếng, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.
Thang máy đi lên, Thủy An Lạc liền đứng thẳn người, “Đã có người xây lâu đài cho tôi rồi, thế nên tôi không cần câu chuyện hư cấu nào nữa.”
Cố Minh Hạo gật đầu, cất bước vào thang máy, “Có lẽ, tôi thật sự đã về muộn mất rồi, tạm biệt.”
Thủy An Lạc nhìn thang máy từ từ khép lại, mới xoay người trở về.