Thang máy lên đến tầng hai mươi mốt, Sở Ninh Dực nãy giờ chưa nói gì lúc này mới lên tiếng, “Nếu lát anh Cố đây rảnh thì lên nhà ăn bữa cơm nhé.”
Thủy An Lạc như bị giật mình, quay ra nhìn Sở Ninh Dực.
Anh mời Cố Minh Hạo ăn cơm?
Cố Minh Hạo á?
Không phải nói là mời trúc mã của cô ăn sao?
Rõ ràng Cố Minh Hạo cũng hơi sững ra, lúc thang máy mở ra cũng không lập tức ra ngoài.
Sở Ninh Dực lật tay lại nắm lấy tay Thủy An Lạc, nhàn nhạt nói: “Lạc Lạc cũng nhiều năm không gặp anh rồi, xem như mở tiệc trùng phùng cho anh với cô ấy.”
Cố Minh Hạo khôi phục lại dáng vẻ bình thường, hơi nhếch môi, đi ra trước khi thang máy đóng lại, “Được, cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thang máy từ từ đóng lại, Thủy An Lạc vẫn còn đang trong cơn mơ màng, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Cho đến khi thang máy dừng lại ở tầng hai mươi hai, Sở Ninh Dực bảo cô đi ra, Thủy An Lạc mới sực tỉnh.
“Anh ta là ai cơ? Anh nói anh ta là ai?”
“Cố Minh Hạo, cậu trúc mã năm đó của em.” Sở Ninh Dực khẽ cười, lăn xe lăn vào trước.
Thủy An Lạc đứng sững sờ trong thang máy, mãi vẫn chưa thể tỉnh lại dược, cho đến khi cửa thang máy mở ra lần nữa, cô mới vội vàng đi ra.
“Sao có thể như thế được?” Thủy An Lạc không tin nổi thốt lên. Cậu trúc mã của cô là Cố Minh Hạo, đây rõ ràng là sét đánh giữa trời quang mà.
Sở Ninh Dực mở cửa vào trước.
“Có thể hay không thì đây đều là sự thật.” Sở Ninh Dực nói rồi, nhấc từng cái túi trên đùi xuống, đúng là nặng thật.
“Vậy là anh ta đã biết từ lâu rồi à?” Thủy An Lạc vừa nhấc túi vừa hỏi.
“Chỉ cần không não tàn như em, anh nghĩ chắc đều biết cả thôi.” Sở Ninh Dực nói xong cũng đã vào đến phòng ngủ, sau đó khóa cửa lại, đứng dậy lắc lắc chân, sau đó vào nhà tắm.
Kiều Nhã Nguyễn vốn đang xem tivi, thấy hai người về mới chạy ra xách túi hộ Thủy An Lạc: “Đang nói gì thế?”
Bánh Bao Đậu đi tới vạch túi ra xem, cuối cùng kêu lên đòi ăn dâu tây, bị Thủy An Lạc một tay tóm lại, “Để mẹ rửa đã rồi ăn.”
Nói rồi, Thủy An Lạc xách túi vào bếp. Cô tìm cái chậu để dâu tây, rửa xong mới đưa cho Bánh Bao Đậu, bảo bé mang ra ngoài cho anh với em cùng ăn.
“Mày đoán xem Cố Minh Hạo là ai?” Thủy An Lạc vừa cất đồ vào tủ lạnh vừa hỏi.
“Sao tao biết được? Đại Boss à?” Kiều Nhã Nguyễn đùa nói.
“Là cậu trúc mã hồi xưa của tao đấy. Ông đây không hề nhận ra luôn.” Thủy An Lạc chậc chậc, cúi xuống lấy chậu, quăng cho Kiều Nhã Nguyễn: “Nhặt rau đi.”
“Trùng hợp thế á?” Kiều Nhã Nguyễn không tin nổi, nói: “Thế nên bọn mày đang định mời anh ta ăn cơm đấy à?”
“Chính xác mà nói thì là anh Sở mời anh ta ăn cơm, không liên quan gì tới tao hết.” Thủy An Lạc vội vạch rõ quan hệ.
“Trúc mã của mày mà mày không có cảm giác gì à? Dù sao cũng từng là thanh mai trúc mã cơ mà.” Kiều Nhã Nguyễn nói với giọng xấu xa.
“Anh giai à, không phải trúc mã nào cũng gọi là ông xã cả đâu.” Thủy An Lạc xua tay, tìm nồi lẩu ra, chuẩn bị bữa tôi.
Kiều Nhã Nguyễn dựa vào tủ lạnh, bẻ bắp cải ra, “Thế nên anh Sở muốn mời cậu trúc mã của mày tới ăn cơm, lên tầng hai mươi hai á? Không phải anh Sở không cho bất cứ ai lên tới tầng hai mươi hai này sao?”
Dù sao thì ở tầng này còn có Mân Hinh nữa, Sở Ninh Dực tuyệt đối sẽ không lôi tính mạng của Mân Hinh ra để đùa.
“Tao cũng không biết nữa, dù sao thì cũng là anh Sở mời khách, ký ức duy nhất của tao với cậu trúc mã này chính là việc làm bài tập về nhà, chứ thật sự không có loại cảm giác kia như những người khác.” Thủy An Lạc thành thật nói.