Hà Tiêu Nhiên nhìn chồng mình bỏ đi, vành mắt đỏ lên.
Sở Ninh Dực co giật xong lại từ từ hạ sốt, không đến ba tiếng đã từ bốn mươi hai độ hạ xuống ba mươi chín độ, vẫn còn sốt cao nhưng không nguy hiểm như trước nữa.
Thủy An Lạc thấy anh đã ngủ thoải mái hơn khi nãy liền cẩn thận đứng dậy đi ra ngoài.
Khi Thủy An Lạc bước ra, Thủy Mặc Vân vừa hay xách một cặp lồng cơm đến.
“Nhìn con thế này chắc đã vài ngày chưa ăn bữa nào tử tế rồi đúng không, ba vừa mới về làm cho con đấy, ăn cơm đã.” Thủy Mặc Vân kéo cô ngồi xuống băng ghế bên ngoài, giúp cô lấy đồ ăn ra.
“Ba...”
Thủy An Lạc tựa lên vai ông. Lúc này, có lẽ cũng chỉ có ba mẹ ruột mới thực sự quan tâm xem mình có ăn hay không thôi.
Thủy Mặc Vân thoáng dừng lại, sau đó lại nhanh chóng lấy đồ ăn ra, “Ăn cơm đã, mới mấy ngày mà đã gầy như thế này rồi.”
“Ba, con mệt quá, muốn ngủ một lát.” Thủy An Lạc nói xong, ngả lên vai Thủy Mặc Vân nhắm mắt lại, cũng mấy ngày cô chưa được nghỉ ngơi tử tế rồi.
Thủy Mặc Vân vỗ nhẹ lên vai cô, “Là ba đã sai rồi, đáng ra không nên tìm cậu ta.”
“Không đâu, con rất cảm kích ba. Nếu không có ba, có lẽ con sẽ không thể ở bên anh ấy.” Thủy An Lạc thấp giọng nói, giọng càng lúc càng nhỏ.
Không khí ở bệnh viện có hơi lạnh. Cả buổi chiều Kiều Nhã Nguyễn ở trong phòng bệnh của Bánh Bao Rau, một câu cũng không nói, khiến hai đứa nhóc thiếu chút nữa ôm lấy nhau run rẩy, mẹ nuôi như vậy thật đáng sợ.
Lúc Thủy An Lạc tỉnh lại, cô đã nằm trên ghế sofa trong phòng bệnh của Sở Ninh Dực. Thủy Mặc Vân không còn ở đó nữa, đồ ăn vẫn trong hộp giữ nhiệt, bên trên có một tờ giấy, Thủy Mặc Vân có việc nên đã đi rồi.
Thủy An Lạc vươn tay mở hộp giữ nhiệt, ngủ xong cảm giác tinh thần đã khá hơn, cho nên cô cũng định ăn một chút.
Di động để ngay bên cạnh, cho nên vừa có tin nhắn tới là cô liếc thấy ngay. Vừa ăn cơm, cô vừa vươn tay cầm lấy di động, tin nhắn là của mẹ chồng cô gửi đến, chỉ có ba chữ: Xin lỗi con.
Thủy An Lạc đọc tin nhắn, sửng sốt một hồi, sau đó đặt di động lên bàn, cố nén chút cay cay nơi đầu mũi.
Trời đã tối, Thủy An Lạc ăn cơm xong liền bước qua giúp Sở Ninh Dực đo nhiệt độ cơ thể, nhìn thấy kết quả liền kinh ngạc kêu lên, “Đúng là không phải người, buổi sáng sốt đến bốn mươi hai độ, thế mà giờ đã gần khỏi rồi.” Thủy An Lạc thấp giọng nói, đặt một nụ hôn lên trán anh, sau đó mới sang phòng bên cạnh thăm Bánh Bao Rau.
Lúc đi, Thủy An Lạc không nhìn thấy người đang nằm trên giường bệnh thoáng cựa mình.
Khi Thủy An Lạc vào, Kiều Nhã Nguyễn đang cho hai đứa nhóc ăn cơm, “Sao rồi?”
“Hạ sốt rồi, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.” Thủy An Lạc nói rồi, vươn tay ôm lấy Bánh Bao Rau đang đòi bế.
“Đúng là Sở thiếu, yêu nghiệt, mới đó mà đã hạ sốt rồi.” Kiều Nhã Nguyễn chép miệng nói, “Ba mày hôm nay nổi giận thật đấy. Chiều hôm nay có Lãnh đạo đến thị sát, ba mày cũng không về, hơn nữa mày không biết lúc đi sắc mặt của mẹ chồng mày khó coi thế nào đâu.”
Thủy An Lạc đón lấy bát cháo trong tay Kiều Nhã Nguyễn, cầm muỗng đút cho Bánh Bao Rau, “Nói sao nhỉ, mẹ chồng tao cũng không phải khinh rẻ gì tao đâu, chỉ là cảm thấy đau lòng, nhất định phải khiến người khác cũng khó chịu theo mới được thôi.”
“Đúng là tính tình của mấy bà phu nhân nhà giàu.” Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh.
“Vậy tối nay mày ở lại đây nhé. Tao phải chăm sóc cho anh Sở. Bánh Bao Rau đành phải trông cậy vào mày vậy.” Thủy An Lạc không định tiếp tục nói về mẹ chồng nữa.