Thủy An Lạc kéo một thân chật vật đi ra, áo ngủ rộng rãi vừa đủ che khuất mông của cô, thế nhưng vết xanh tím cùng những lỗ kim chằng chịt trên chân của cô thực sự rất dọa người.
Mái tóc của cô rối bù, đôi mắt sưng đỏ, trông cứ như một cô thiếu nữ bị người khác ức hiếp.
Thủy An Lạc ngồi xổm xuống rồi nhìn người đàn ông đang chôn đầu tay của mình.
Bàn tay trắng nõn ướt đẫm nước mắt từ từ vùi vào tay của Sở Ninh Dực, sau đó mạnh mẽ mở tay của anh ra, thế rồi mười ngón tay của họ đan vào nhau.
Sở Ninh Dực không ngẩng đầu, thanh âm vụn vỡ của Thủy An Lạc vang lên.
“Thủy An Lạc, cô có nguyện ý gả cho Sở Ninh Dực làm vợ, dựa theo những giáo huấn của kinh thánh mà ở chung sống với anh, trước mặt thần linh cùng anh hợp thành một thế, yêu anh, thỏa mãn anh, tôn trọng anh, bảo vệ anh, yêu anh giống như yêu chính mình! Dù cho bệnh tât hay khỏe mạnh, giàu sang có hay bần cùng vẫn một lòng chung thủy, mãi cho đến khi rời khỏi thế giới này hay không!”
Đây là lời mà mục sư đã hỏi cô trong lễ kết hôn của hai người họ.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên, rõ ràng đôi mắt của anh đã ngấm lệ cho nên mới sưng đỏ như vậy.
Anh giống một con thú nhỏ đang bị thương, hoàn toàn không có sự khí phách lúc trước.
“Anh muốn bảo em phản bội lại lời thề của mình sao? Sở Ninh Dực, anh còn có em, cuộc đời của anh sao có thể sụp đổ được?” Thủy An Lạc nói rồi quỳ xuống sàn nhà lạnh như băng, cô đưa tay vuốt ve gò má của anh: “Kể cả có phải bò đến hết con đường này thì em cũng sẽ bò cùng với anh. Đây là con đường em đã chọn, có phải quỳ em cũng phải đi tới hết con đường.”
Đôi mắt màu nâu của Sở Ninh Dực khẽ run lên, nước mắt rơi xuống, đột nhiên anh kéo Thủy An Lạc vào lòng mình rồi ôm cô thật chặt.
Một tay của Thủy An Lạc đan vào với tay của Sở Ninh Dực, còn một tay vòng ra sau lưng anh.
“Đừng đẩy em đi, đừng đẩy em đi mà...”
Thủy An Lạc nhỏ giọng van xin, bên tai cô là lời xin lỗi liên tục của anh, lời xin lỗi đầy run rẩy.
Hai người họ giống nhua hai con thú nhỏ giữa mùa đông lạnh giá, trong cơn gió lạnh run chỉ có thể ôm lấy nhau mà sưởi ấm. Mặc kệ ai là người buông tay trước thì bọn họ cũng sẽ chết cóng trong cơn gió lạnh này.
Một tay của Sở Ninh Dực mò lấy đùi phải của cô, cuối cùng khom lưng, đôi môi mỏng của anh cứ thế dán xuống mảng xanh tím đó.
Thủy An Lạc không nhịn được mà khẽ run một cái, tay cũng giữ chặt lấy tay của anh theo bản năng.
“Không sao, em không không đau, thật đấy.” Thủy An Lạc nghẹn ngào nói, nhịp đập của trái tim cũng nhanh hơn vài nhịp.
Nụ hôn của Sở Ninh Dực dần dần di chuyển, dường như từng centimet bầm tím trên chân cô đều được anh hôn lên. Thủy An Lạc mím môi thật chặt, khuôn ngực lên xuống phập phồng một cách rõ ràng.
“Sở...” Cô lên tiến khẽ run.
Đột nhiên, Sở Ninh Dực đè lại lưng của cô, anh chẳng nói một lời nào mà nụ hôn của anh áp lên môi cô rồi triên miên gặm cắn, cứ như thể muốn cắn cô thành từng mảnh nhỏ rồi nuốt vào bụng.
Thủy An Lạc khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, khóe môi của cô dường như bị hàm răng của anh xé rách. Người đàn ông này muốn ăn cô thật đấy à?
Bên ngoài gió rét vẫn rít gào xông tới, bên dưới là sàn nhà lạnh thấu xương, cả người anh nóng bừng còn trong đầu Thủy An Lạc chỉ còn lại một mảnh hỗn loạn, thậm chí cô còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra thì đã bị anh kéo xuống vực sâu không biết tên.
Sở Ninh Dực hoàn toàn mất đi lý trí, so với ngày thường thì hơn mấy phần thú tính, vậy nên đối với Thủy An Lạc mà nói thì đây cũng không phải một trải nghiệm tốt, thậm chí còn có hơi quá sức.
Thủy An Lạc chịu đau đớn nhưng vẫn giữ được một tia lý trí cuối cùng. Cô nghĩ sau khi trời sáng cô nhất định sẽ không bỏ qua cho người này, hiện tại thì cứ cho anh thoải mái đi đã.