Thủy An Lạc buộc gọn tóc của mình lại rồi hơi cúi đầu, nghiêm túc phán đoán vị trí huyệt vị.
“Em nói này, anh đừng có lộn xộn nha, nhỡ em đâm nhầm chỗ là đau lắm đấy!” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói.
Trong phòng bệnh yên lặng, thanh âm của cô cũng rất nhỏ, còn có ánh mắt thâm thúy của Sở Ninh Dực.
“Sao em biết? Anh cũng đâu có cảm giác được.” Sở Ninh Dực cố ý nói.
Thủy An Lạc khựng lại một chút, ánh mắt của Sở Ninh Dực cũng đang nhìn vào hai chân. Tuy rằng chân không có cảm giác gì, cũng không biết có phải do khẩn trương hay không nhưng anh thấy được bàn tay của Thủy An Lạc hơi dừng một chút.
“Đương nhiên là em biết rồi! Em đã nghiên cứu vị trí của các huyệt đạo kỹ đến không thể kỹ hơn đó, đâm sai huyệt thì đau đến thấu trời luôn!” Thủy An Lạc cười híp mắt nói: “Ui chao, anh đừng có nói chuyện với em, em còn phải tính thời gian đó, em căng thẳng quá!”
Sở Ninh Dực không lên tiếng mà nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng đầy nghiêm túc của cô. Anh nhìn từng cây kim đâm vào da thịt mình nhưng anh vẫn hoàn toàn không cảm nhận được chút cảm giác nào.
Thời gian châm cứu cũng không lâu, đoán chừng là mất khoảng một giờ là xong, Thủy An Lạc thu châm rồi cẩn thận nhìn đôi chân thon dài, trắng nõn của anh: “Không sưng đỏ, may quá may quá em không đâm sai chỗ.” Thủy An Lạc mạnh mẽ thở phào một hơi rồi vỗ một phát lên chân của anh: “Có phải đàn ông không thế, chân còn trắng hơn cả em nữa!”
Sở Ninh Dực không bỏ lỡ một phút lo lắng của cô khi rút châm ra Có lẽ cô đã sớm biết nếu đâm sai vị trí thì sẽ thành hậu quả thế nào cho nên mới lo lắng như vậy.
Sở Ninh Dực không nói được cảm giác lúc này của anh là gì, chua xót, chát chúa hay là đau?
Tuy anh không nói nên lời nhưng hình như những cảm giác này hòa trộn vào nhau khiến trái tim anh cực kỳ khó chịu.
“Có phải anh vẫn không có cảm giác gì đúng không?” Thủy An Lạc cẩn thận giúp anh thay quần ngủ. Cô thấy ánh mắt thâm trầm của Sở Ninh Dực thì cho rằng anh đang lo lắng cho đôi chân của mình, vậy nên cô vỗ vai của anh, nói: “Không sao, không sao, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, cứ dần dần rồi sau này sẽ có cảm giác lại, ngày mai phải thay đổi huyệt vị, lát em sẽ đi xem nên anh cứ ngủ trước đi.”
Thủy An Lạc nói rồi cẩn thận đặt chân của anh lên sofa, sau đó đứng dậy cầm châm cứu đi khử trùng.
Thế nhưng lúc Thủy An Lạc đứng dậy thì suýt nữa bị ngã sấp xuống. Cô được một tay của Sở Ninh Dực kéo lại.
“Em cẩn thận một chút.” Thanh âm trầm thấp của Sở Ninh Dực vang lên, cánh tay của cô được Sở Ninh Dực đỡ còn đang run run.
Thủy An Lạc xẩu hổ cười cười rồi vội vàng đẩy anh ra: “Chân của anh nặng quá, đè làm chân của em đau rồi! Em đi tắm đã. Căng thẳng quá khiến em toát hết cả mồ hôi, anh ngủ đi, ngủ đi!”
Thủy An Lạc nhanh chóng chuồn vào nhà tắm, cuối cùng vẫn có chút khẩn trương.
Thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức trở nên vặn vẹo. Cô hơi khom người xuống rồi dùng một tay bám tường đi đến bồn cầu, ngồi xuống.
Thủy An Lạc cẩn thận nhấc chân cởi quần của mình ra, cái đùi phải vốn mảnh khảnh lúc này đang xanh tím một mảng, từng lỗ kim cực kỳ rõ ràng.
Thủy An Lạc cẩn thận chạm vào một cái, lúc đầu nó tốt hơn nhiều thế nhưng bị chân của Sở Ninh Dực đè lên một hồi khiến lúc này nó sưng đến lợi hại.
Thủy An Lạc đau đến chảy cả nước mắt. Cô lau lau đi, sau đó lấy khăn mặt nhúng nước nóng rồi chườm lên chân của mình.
Cô nhớ rõ, lúc chiều khi bác sĩ ở khoa châm cứu thấy chân của cô còn sửng sốt một hồi, còn tưởng rằng cô tự mình hại mình.
Cô chỉ nói là lúc trước muốn luyện châm cứu, thế nhưng không cẩn thận đâm sai huyệt vị.
Cũng may mà tình hình không nghiêm trọng lắm, chườm nóng có hiệu quả rất tốt.
Chườm nóng đùi phải xong, cô lại nhìn cái đùi trái trắng nõn của mình rồi vỗ vỗ nhẹ nhàng: “Ngày mai là đến cưng.”
Tuy rằng Sở Ninh Dực không có cảm giác nhưng sao cô dám đâm thẳng châm xuống chân anh chứ, làm sao cô có thể nỡ lòng làm như vậy được.