Buổi họp báo của Triệu Uyển Uyển được weibo chính thức của Sở Thị đưa tin, trong nháy mắt dẫn đến không ít những câu chuyện bên lề.
Có thể nói, Triệu Uyển Uyển lúc này là một phát bay thẳng đến đầu cành, bối cảnh vô cùng chắc chắn.
Trước khi Kiều Nhã Nguyễn rời khỏi quân bộ thì có ghé qua ký túc xá tìm Triệu Phi Phi. Nhưng lúc cô đi vào thì Triệu Phi Phi không có trong phòng. Cô đi qua phòng tắm cũng không thấy người đâu.
“Triệu Phi Phi đâu rồi?” Kiều Nhã Nguyễn ra ngoài rồi tiện tay kéo một đồng đội hỏi.
“Vừa thấy đi về phía canteen, chắc đi ăn cơm rồi!”
Kiều Nhã Nguyễn cảm ơn một câu rồi bước đi, mới mấy giờ mà đã định đi ăn cơm?
Mùa đông ở quân bộ có chút tiêu điều, người qua lại trên đường cũng ít.
Lúc Kiều Nhã Nguyễn đi qua canteen thì thấy được bóng lưng của Triệu Phi Phi đứng ở thao trường cách cănteen không xa, cô nhíu mày rồi lập tức bước qua.
Lúc này Triệu Phi Phi đang nghe điện thoại, một tay của cô ta đang siết lại thật chặt.
“Cô Triệu bây giờ đúng là một bước lên mây đấy nhỉ.”
“Cô là ai?” Triệu Uyển Uyển vốn đang thu dọn phòng ngủ, nghe thấy cô ta nói vậy lập tức dừng tay lại, ngồi xuống giường.
“Tôi là ai thì cô Triệu không cần biết! Chỉ cần cô Triệu hiểu cho rõ cô dựa vào cái gì mà đạt được tất cả những thứ bây giờ. Cô không cảm thấy chột dạ sao? Dựa vào một cái tên, còn là một cái tên của người đã chết!”
“Tôi không biết cô đang nói cái gì? Nếu cô thích Sư Hạ Dương thì cô có thể đi mà nói với anh ấy, không cần phải uy hiếp tôi. Cho dù cô có biến giọng thì tôi cũng biết cô chính là người đã uy hiếp tôi lần trước. Tôi cảm kích anh ấy vì tất cả những gì tôi có ngày hôm nay, nhưng đây không phải là lý do để tôi bị cô đe dọa và phỉ báng!” Triệu Uyển Uyển trầm giọng nói.
“Cô Triệu ăn nói dễ nghe thật đấy, nếu thật sự thanh cao trong sạch thì cần gì phải nhận sự giúp đỡ này? Cả cô và Triệu Dương Dương kia đều là đồ đê tiện!”
Triệu Uyển Uyển hít sâu một hơi, ngay cả nắm tay cũng siết lại thật chặt, ga giường bên dưới bị cô túm lại thành một mảng nhăn nhúm.
“Cô sẽ không bao giờ biết được Triệu Dương Dương đã làm những gì cho anh ấy! So cô với Triệu Dương Dương, kém nhau rất nhiều, rất nhiều. Điều mà Triệu Dương Dương làm là hy sinh, còn cô, chỉ là một con quỷ hút máu.”
“Cô này, nếu như cô gọi điện đến chỉ để nói với tôi mấy cái này thì tôi phải cúp máy đây. Dù sao nói chuyện với loại người giống con kiến hôi không dám ra mặt như này sẽ khiến tôi cảm thấy buồn nôn.” Triệu Uyển Uyển nói rồi lập tức cúp máy lại, sau đó tắt máy rồi quăng nó lên giường, cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà đi dọn dẹp nhà cửa nữa.
Kiều Nhã Nguyễn lui vào trong canteen nhìn Triệu Phi Phi giận dữ bỏ đi.
Những gì cô vừa nghe được đúng là nằm ngoài dự đoán của cô. Tại sao Triệu Phi Phi lại phải làm như vậy?
Chuyện mà Triệu Phi Phi biết không chỉ là những chuyện mà cô đã nói cho cô ta.
Nhất là câu “Cô sẽ không bao giờ biết được Triệu Dương Dương đã làm những gì cho anh ấy!” kia, Kiều Nhã Nguyễn nghe được cả sự hận thù trong đó, hơn nữa còn là hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn theo bóng lưng xa dần của Triệu Phi Phi, người mà cô ta hận là ai?
Triệu Uyển Uyển hay là Sư Hạ Dương?
“Thiếu tá Kiều! Đang nghĩ gì thế?”
Bả vai của Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên bị một nhân viên nhà bếp vỗ lên. Kiều Nhã Nguyễn giật mình quay lại: “Không có gì, tôi đang định đi đây, chỉ tiện đường tạt qua thôi!” Nói xong cô mỉm cười rồi nhanh chóng rời đi.
Trên đường về Kiều Nhã Nguyễn còn loạn hơn cả lúc tới, tại sao Triệu Phi Phi lại thành ra cái bộ dạng này?
Hay nói đúng hơn là ngay từ đầu cô ta đã là như vậy, là do cô không nhìn ra thôi sao.
Triệu Dương Dương, Triệu Phi Phi, Triệu Uyển Uyển, ba cái tên này có quan hệ gì với nhau sao? Tình hình hiện tại thật khiến người ta đau đầu.