Thời tiết không được đẹp cho nên quán cafe không đắt hàng lắm, chỉ có hai ba người khách mà thôi.
Hai người họ gọi đồ uống xong thì ngồi ngay cạnh cửa sổ. Triệu Uyển Uyển hơi cúi đầu, Kiều Nhã Nguyễn vẫn nhìn cô chằm chằm.
“Trước đây Phong Phong giao Niệm Niệm cho cô trông coi là anh ấy không đúng. Con bé đáng ra là do tôi chăm sóc!” Kiều Nhã Nguyễn nói.
“Không phải đâu, bình thường tôi cũng chỉ có một mình, có Niệm Niệm bầu bạn với tôi cũng tốt lắm! Hơn nữa con bé cũng rất nghe lời!” Chỉ cần nghĩ tới Niệm Niệm là Triệu Uyển Uyển sẽ nhớ tới tin nhắn ngày hôm đó. Mẹ của Niệm Niệm là một cô gái tốt như thế cho nên Niệm Niệm mới có thể ngoan ngoãn như vậy.
Nhân viện phục vụ bưng đồ uống ra. Cô ta nhịn không được mà cứ liếc liếc Triệu Uyển Uyển rồi cuối cùng mới rời đi.
Kiều Nhã Nguyễn bưng cafe lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi mới lên tiếng: “Cô Triệu thích Sư Hạ Dương đúng không!”
Triệu Uyển Uyển hơi khựng lại một chút, không trả lời.
“Cô Triệu đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác đâu!” Kiều Nhã Nguyễn đặt ly xuống bàn, nói: “Niệm Niệm không có mẹ cho nên đôi khi con bé rất dính tôi. Thế nhưng bây giờ tôi cũng nhìn ra Niệm Niệm còn thích dính cô hơn thế. Vậy nên tôi muốn biết cô Triệu có suy nghĩ gì về Sư Hạ Dương?”
Triệu Uyển Uyển nhẹ nhàng khuấy cafe trong ly, cô khẽ rũ mắt xuống rồi một lúc sau mới lên tiếng trả lời: “Trong lòng Thủ trưởng Sư, không một ai có thể thay thế được người vợ đã mất của anh ấy!”
Bàn tay đang cầm ly cafe của Kiều Nhã Nguyễn khựng lại, cafe hơi đổ ra ngoài, dây cả lên tay của cô.
Triệu Uyển Uyển nói xong câu đó thì dường như đã tìm được điểm mấu chốt để có thể trút ra tâm sự của mình. Cô ngẩng đầu nói tiếp: “Mẹ của Niệm Niệm là một người phụ nữ đáng để tất cả đàn ông trên đời này phải tưởng nhớ, không một ai có thể thay thế được cô ấy, trong lòng Thủ trưởng Sư cũng như vậy!”
Triệu Uyển Uyển nhìn ra được lý do tại sao mà Sư Hạ Dương có cái bộ dạng lạnh nhạt với tất cả mọi thứ như vậy. Đó là vì người vợ đã mất của anh đã mang tất cả những cảm xúc của anh theo cùng cái chết của mình. Vậy nên ngoại trừ Tiểu Sư Niệm, sợ rằng không có bất cứ ai đáng để anh phải bận lòng, không một ai đáng để anh phải dấy lên thứ tình cảm cao siêu ấy.
Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày: “Cô biết chuyện của mẹ Niệm Niệm sao? Niệm Niệm nói với cô?”
Triệu Uyển Uyển lắc đầu: “Cô Phong, tôi biết cô có ý, thế nhưng chuyện tôi với Thủ trưởng Sư cũng chỉ là chuyện từ một phía tôi mà thôi! Anh ấy giúp đỡ tôi là vì tôi đã thay anh ấy chăm sóc cho Niệm Niệm, thứ hai là vì...” Triệu Uyển Uyển vừa nói vừa cúi đầu xuống, thanh âm có chút đau lòng: “Thứ hai là vì tôi với vợ của anh ấy có chút giống nhau.”
Mà Triệu Uyển Uyển dù có thích một người cỡ nào cũng không muốn đi làm thế thân cho người khác.
Kiều Nhã Nguyễn tiễn Triệu Uyển Uyển đi nhưng vẫn cảm thấy có một vài chuyện không đúng lắm, chắc chắn Tiểu Sư Niệm sẽ không nói mấy lời như vậy, hơn nữa Sư Hạ Dương cũng chắc chắn không nói.
Kiều Nhã Nguyễn thừa nhận, ở một vài điểm nào đó thì quả thật Triệu Uyển Uyển có hơi giống Triệu Dương Dương.
Thế nhưng tại sao Triệu Uyển Uyển lại biết được chuyện này?
Lúc Kiều Nhã Nguyễn quay về phòng bệnh thì ba đứa nhỏ đang ngủ trưa. Tiểu Bất Điểm với Tiểu Sư Niệm ngủ trên sofa, một mình Bánh Bao Rau chiếm cái giường lớn.
Thủy An Lạc thấy cô quay về, hỏi: “Đi rồi à? Cơm canh cũng lạnh cả rồi, mau ăn đi.”
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu rồi ngồi xuống bàn: “Tao vẫn cảm thấy là lạ, ai sẽ nói với Triệu Uyển Uyển những chuyện của Triệu Dương Dương chứ? Hơn nữa tao có cảm giác người đó cố tình dẫn dắt suy nghĩ của Triệu Uyển Uyển rằng Sư Hạ Dương vì yêu Triệu Dương Dương nên mới...”
Kiều Nhã Nguyễn đang suy nghĩ thì đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Không lâu trước đây, cô với Triệu Phi Phi từng bàn đến chuyện này. Lúc đó Triệu Phi Phi có nói, Sư Hạ Dương đối xử với Triệu Uyển Uyển như vậy có khi là vì tên giống nhau. Khi ấy Kiều Nhã Nguyễn đã nói tên của cô ta cũng hơi giống mà sao không thấy Sư Hạ Dương đối xử tốt với cô ta?
Triệu Phi Phi?
Kiều Nhã Nguyễn không kịp ăn mà vội vàng đặt đũa xuống, sau đó chạy đi.