Sở Ninh Dực xoay xoay điện thoại trong tay, ánh mắt thâm trầm dần bình tĩnh lại.
“An Tam.” Anh cất tiếng gọi, không lớn lắm.
Nhưng cửa phòng ngủ vẫn nhanh chóng được mở ra, vì An Phong Dương vừa nằm ở sofa nên lúc này tóc tai hơi lộn xộn, trông hơi uể oải nhưng vẫn đẹp trai vô cùng.
“Cần giúp rồi à?” An Phong Dương đắc ý nói.
Sở Ninh Dực ném điện thoại cho anh. An Phong Dương liền chụp luôn lấy bằng một tay.
“Hạ Lăng giờ đang ở đâu?” Sở Ninh Dực hỏi.
“Đường Nam Uyển? Hay là bên An Trinh nhỉ?” An Phong Dương không chắc chắn lắm.
Sở Ninh Dực: “...”
Hai nơi đó không chỉ cách nhau một đoạn thôi đâu, cậu còn có thể bịa vớ vẩn hơn thế được không?
An Phong Dương sờ sờ chóp mũi, cầm điện thoại của Sở Ninh Dực vào, “Để tôi sai người đi tra xem.”
Sở Ninh Dực liền giơ tay lên, “Mấy nay trong kho máu bị thiếu mất ba bịch máu. Tính cách nhân viên của bệnh viện tôi vẫn có thể nắm chắc được.”
“Cậu đang nghi ngờ Hạ Lăng?” An Phong Dương ngồi xuống cạnh giường, tất nhiên không não tàn đến mức nghĩ tới vấn đề có ma cà rồng.
Sở Ninh Dực gật đầu, ngón tay khẽ gõ lên xe lăn.
An Phong Dương đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Sở Ninh Dực không lên tiếng cản lại, vẫn còn đang mải nghĩ tới chuyện của mình.
Không đến hai phút, Phong Phong đang mặc đồ ngủ bị kéo vào, tinh thần vẫn xem là tốt, chắc vẫn chưa đi nghỉ.
Lúc Phong Phong trên đường qua đây đã nghe thấy lời An Phong Dương nói rồi, tuy sống dưới danh nghĩa là Ảnh đế, nhưng người ta cũng có tấm lòng của thần y đấy.
“Máu? Lấy máu tạo tế bào, người thiếu sẽ cần tới.” Phong Phong ngồi xuống bên giường, hai chân giạng ra, xoa dịu cơn đau trên người.
Từ sáu giờ sáng anh đã phải ra ngoài chạy chương trình, tới tận lúc này là mười hai giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi nữa.
“Hạ Lăng bị thương rồi à?” Phong Phong ngẩng đầu lên, hiếu kỳ hỏi, nhưng bỗng lại nhớ tới chuyện gì đó, “Cũng không đúng, đáng ra cô ta cũng không cần lấy máu tạo tế bào chứ nhỉ. Không lâu trước, hôm tôi trở về, Hạ Lăng còn xảy ra tai nạn ngay trước xe tôi. Hôm đó tay cô ta cũng bị thương, nhưng không có vấn đề gì về cầm máu hay có triệu chứng mất máu quá độ cả.”
Phong Phong nói xong, Sở Ninh Dực và An Phong Dương đều quay ra nhìn anh.
“Nhìn tôi làm gì?” Phong Phong nhíu mày, hai người này cùng tấn công thì phải cần sức chịu lực cực lớn mới có thể chịu được đấy.
“Cậu học y mà cậu lại hỏi bọn này?” An Phong Dương lên tiếng trách.
Phong Phong: “...”
Sở Ninh Dực hơi nheo mắt, “Có khả năng hay không, thì vốn dĩ máu trên người cô ta cũng có vấn đề rồi.”
Sở Ninh Dực nói xong, Phong Phong và An Phong Dương lại cùng quay ra nhìn anh.
“Báo cáo hôm nay đâu, đưa tôi xem một chút.” Phong Phong bỗng lên tiếng, rõ ràng là đã nghĩ ra gì đó rồi.
“Không biết tự ra ngoài mà lấy à, trên bàn kia kìa.” An Phong Dưng đá một cái.
Phong Phong cũng không chấp nhặt với anh, nghe vậy liền đứng dậy đi ra ngoài.
Sở Ninh Dực và An Phong Dương đưa mắt nhìn nhau. Nếu như sự thật thật sự là như vậy, thì việc lấy máu của Hạ Lăng sẽ là bắt buộc.
Phong Phong ra ngoài nhưng không quay lại, mà ngồi luôn ngoài phòng khách xem báo cáo. Trước khi lấy về Thủy An Lạc có để trong chiếc laptop ở trên bàn, sau khi mở ra liền đăng nhập vào một tệp tin có cài mật mã.
An Phong Dương đẩy Sở Ninh Dực ra ngoài liền thấy Phong Phong đang đăm chiêu so sánh gì đó.
“Đi tra thử xem dạo gần đây có nơi nào ở thành phố A xảy ra sự cố máy bay hay bị trễ không.” Sở Ninh Dực lên tiếng.
An Phong Dương gật đầu, vào phòng làm việc lấy chiếc laptop khác ra sau đó nhanh chóng tra thử, sau khi xóa sạch dữ liệu liền thoát ra.