Chuyện này thì Mân Hinh cũng không thể chắc chắn để trả lời cô được. Dù sao thì mỗi vấn đề đều có thuật ngữ riêng của nó, cái này thì họ càng rõ ràng hơn.
Kiều Nhã Nguyễn cũng với tay ra cầm lấy báo cáo, nhìn một lượt rồi mới nói: “Cũng có nghĩa là, tốt nhất là có thể lấy được máu của cô ta, như vậy mới có thể tìm ra điểm yếu của cô ta được.”
“Cái này chắc không dễ rồi.” Dù sao thì máu cũng khác mấy chỗ khác, chuyện này quả thật có hơi rắc rối.
Hơn nữa nếu không lấy ổn thỏa thì sẽ bị nghi ngờ, kế hoạch của họ sẽ có khả năng thành dã tràng xe cát mất.
Hạ Lăng vốn còn là một người vô cùng cẩn thận, thế nên chuyện lấy được máu của cô ta đúng là rất khó.
Sở Ninh Dực từ đầu tới cuối vẫn chưa hề lên tiếng.
An Phong Dương tựa vào sofa, vẫn cầm điều khiển chuyển kênh loạn lên nãy giờ.
Phong Phong ngáp một cái rồi ngả ra sofa đơn, rõ ràng tâm trạng cũng không được tốt lắm.
Cả ba người phụ nữ đều nhíu mày, chuyện này là sao đây.
Kiều Nhã Nguyễn liền đá Phong Phong một cái: “Làm gì thế?”
Phong Phong hơi ngẩng lên nhìn, một lát sau mới nói: “Không có chuyện gì nữa chứ, không thì tôi về ngủ đây, buồn ngủ lắm rồi, chạy chương trình suốt cả ngày, ông đây kiếm tiền nuôi gia đình có dễ dàng đâu.”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Tên này bị động kinh hả?
Hơn nữa cô còn có cảm giác bị động kinh nặng luôn ấy.
An Phong Dương dừng tại một kênh thời sự đang truyền hình trực tiếp. Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, cô chưa từng xem cái này bao giờ.
“Vừa nhìn là biết con bé này không yêu nước rồi.” An Phong Dương thở dài, “Cũng may mà chồng em không làm lính nữa đấy, nếu không em cũng không xưng với hai chữ "vợ lính" này đâu.”
Thủy An Lạc: “...”
“Thế sao các anh không quan tâm tới chuyện này đi?” Bảo ba người phụ nữ bọn họ quan tâm là sao chứ.
An Phong Dương tựa vào sofa, ôm lấy vợ mình, vừa xem bản tin vừa nói: “Chuyện này khó xử lý lắm, anh nói cho em biết, vào lúc này mà Hạ Lăng chỉ cần xảy ra vấn đề bất trắc nào đó thôi thì chúng ta chính là đánh rắn động cỏ đấy.”
Thế nên ba người này mới bình tĩnh như vậy, không hề có ý định ra tay từ Hạ Lăng?
“Thế không làm gì à? Chờ mấy tên người cải tạo gen kia chui ra, sau đó sẽ càng khó xử lý hơn sao?” Thủy An Lạc hỏi ngược lại một câu.
An Phong Dương nhún vai, tiếp tục xem tin tức.
Thủy An Lạc không biết cái bản tin này có gì hay để mà xem nữa.
Sở Ninh Dực cũng đang xem thời sự, hơn nữa có vẻ còn xem rất chăm chú.
“Chuyện này tạm thời cứ gác lại đã. Mân Hinh, gần đây chú ý một chú tín hiệu ở trên tầng, chỉ cần để ý thôi là được rồi, không cần giám sát hay theo dõi đâu.”
Mân Hinh gật đầu, tỏ ý đã biết.
Thủy An Lạc chớp mắt: “Cứ mặc kệ như thế luôn hả?”
Cuối cùng Sở Ninh Dực cũng thu lại ánh mắt của mình, “Hôm đó Kiều Nhã Nguyễn hẹn gặp Hạ Lăng đã xem như đánh rắn động cỏ rồi, thế nên có thể gặp cô ta nhưng phải duy trì khoảng cách.”
Kiều Nhã Nguyễn trừng mắt: “Đánh rắn động cỏ?”
“Thận phận của Hạ Lăng rất khác biệt, thế nên bên cạnh cô ta không phải chỉ là một đôi mắt thôi đâu, từng động tác nhỏ của cô đều có khả năng bị người khác trông thấy.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Kiều Nhã Nguyễn đáp lại một tiếng, rồi lại ủ rũ dựa vào ghế.
Thủy An Lạc cũng không nói gì nữa, hoặc có lẽ nói nhiều thì lại sai nhiều. Dù sao thì mấy người này đều có suy nghĩ của riêng mình.
Thủy An Lạc giơ chân đạp An Phong Dương: “Anh Xinh Trai, phát huy thực lực sắc đẹp của mình đi chứ?”
An Phong Dương hừ một tiếng, ngẩng đầu tỏ ý bảo cô nhìn Phong Phong: “Trực tiếp bảo cậu ta dùng mỹ nam kế không phải là xong rồi sao?”
“Ông đây còn phải tới Vân Nam, không rảnh chơi với các người.” Phong Phong nói xong lại ngáp một cái.
Kiều Nhã Nguyễn quay lại, lạnh lùng lườm anh một cái.
Thủy An Lạc đang định nói gì đó, trên đầu liền truyền tới tiếng kêu của tụi trẻ. Mấy người lớn vội đứng dậy. Bánh Bao Đậu đã khóc lóc chạy xuống.