Mãi cho đến khi tiễn giáo sư Lưu đi rồi, Thủy An Lạc vẫn còn đang lẩm bẩm. Đã bao nhiêu năm thế rồi sao mà cô ấy vẫn còn nhớ nhỉ?
Sở Ninh Dực lắc đầu, có vẻ là vì do cái sai của vợ anh quá khác người cho nên người ta mới nhớ như vậy.
“Vậy, em tìm người nào chuyên nghiệp hơn cho anh nhé.” Dù sao cũng là chân của chồng mình, Thủy An Lạc không dám lấy ra đùa.
“Chuyện này càng ít người biết càng tốt, không sao đâu mà.” Sở Ninh Dực nắm tay cô nói, suy cho cùng những nỗ lực của cô mấy ngày hôm nay anh đều thấy cả, “Dù sao cũng đã tàn tật rồi, sẽ chẳng tệ hơn được nữa đâu.”
Lý do này chẳng thà đừng nói ra còn hơn.
Sau khi giáo sư Lưu đi được một lúc, bọn họ cũng về luôn.
Trên đường về Thủy An Lạc vẫn liên tục xem đơn thuốc mà giáo sư Lưu giao cho cô, nghĩ xem nên châm cứu thế nào.
Sở Ninh Dực chỉnh lại ống tay áo, ngẩng đầu nhìn cô vợ đang tỏ ra nghiêm túc của mình, cũng chẳng quấy rầy cô nữa.
“Đúng rồi, chuyện gen anh đã điều tra chưa?” Thủy An Lạc đột nhiên mở miệng hỏi.
Thủy An Lạc nhìn trước nhìn sau một lượt mới cất đi, sau đó ngẩng đầu cười tít mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Còn đồ đệ của anh thì sao? Chuyện với Triệu Uyển Uyển thế nào rồi?”
Sở Ninh Dực dừng lại một chút, “Sao em hóng hớt thế?”
“Dù sao cũng chẳng có việc gì làm mà.” Thủy An Lạc ôm lấy cánh tay anh, tiếp tục hóng hớt.
“Bản thiếu gia không lắm chuyện như thế.” Cho nên anh không biết.
Trán Thủy An Lạc đầy vạch đen, hất tay anh qua một bên, “Kiểu người như anh, sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Tám chuyện còn không thích, sống còn gì lý thú nữa chứ?
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, “Ý nghĩa sống của anh lúc nào cũng lớn hơn em.”
Thủy An Lạc: “...”
Câu này không thể soi mói được.
Nhưng cũng không nên nói ra như thế chứ, như vậy khiến cô thật mất mặt.
Thủy An Lạc tựa vào lưng ghế, ngẩng đầu lên nhìn trần xe. “Cuộc sống à, tên của mày là Bi Kịch.”
Sở Ninh Dực vò đầu cô một cái, cười cười không nói gì.
Chú Sở cũng cười, nghĩ thiếu gia và thiếu phu nhân ở cạnh nhau đúng là bù trừ, nhờ có thiếu phu nhân, thiếu gia mới trở thành thiếu gia của hiện tại, rất tốt.
Bọn họ vừa mới lên đến tầng hai mươi hai đã nghe thấy tiếng cãi vã của trẻ con. Thủy An Lạc nhíu mày, “Con trai em lại chọc vợ nó tức rồi à?”
Cánh cửa nhà Phong Phong vẫn hé, cho nên tiếng nói rất lớn.
Sở Ninh Dực nhướng mày, không phải rất rõ ràng hay sao.
“Lần này lại làm sao thế?” Thủy An Lạc tò mò. Lần trước là vì Cừu Xinh Đẹp với Cừu Vui Vẻ ai đẹp hơn, tuy là cô không thấy chuyện này có gì mà phải cãi nhau, nhưng cô làm sao hiểu nổi thế giới của trẻ con.
“Ông cụ non đúng là ông cụ non, không biết thế nào là linh hoạt cả.” Giọng làu bàu của Tiểu Bất Điểm vang lên.
“Linh hoạt và biến thái là hai cách nói khác nhau.” Giọng của Bánh Bao Rau thản nhiên vô cùng, lộ ra sự coi thường rõ ràng.
Ai da, hôm nay trọng tâm thảo luận của câu chuyện nghe có vẻ cao thâm à nha.
Thủy An Lạc đẩy Sở Ninh Dực tiến vào.
“Ba.” Bánh Bao Đậu đã chạy tới, nhào lên người Sở Ninh Dực.
Thủy An Lạc nhìn mảnh ghép gỗ dưới đất, còn có một ít giấy vụn, không nhịn được nhíu mày, “Làm sao thế?” Lúc này Kiều Nhã Nguyễn đang ngồi cười đến rút gân trên ghế, không hề cảm thấy để hai đứa trẻ cãi nhau như vậy là sai trái.
Tiểu Bất Điểm đang chống nạnh đạp đạp lên thảm, vô cùng không phục.
Bánh Bao Rau cúi đầu, rũ mắt nhìn miếng giấy bị xé vụn dưới đất.