Thủy An Lạc thầm nghĩ, con trai mẹ dám làm thì sao người ta không dám viết chứ?
Ngay cả cô lúc trông thấy hai người họ như thế cũng suýt nữa thì thành hủ nữ luôn, cảm thấy hai người này xứng đôi chết đi được nữa kìa.
Tất nhiên là nếu cô dám nói ra như vậy thì chắc chắn mẹ chồng cô sẽ chẳng nói hai lời mà tống cổ cô ra khỏi nhà mất.
Thủy An Lạc với Sở Ninh Dực ăn xong, ba đứa nhóc đi nghỉ ngơi, Sở Ninh Dực cũng cần nghỉ ngơi nên Thủy An Lạc bảo giúp ba mẹ chồng đi chuẩn bị phòng khách, thế nhưng Hà Tiêu Nhiên lại từ chối.
Hà Tiêu Nhiên đích thân đẩy con trai mình vào phòng ngủ, mười mấy phút sau mới ra ngoài rồi kéo Sở Mặc Bạch rời đi luôn.
“Ba mẹ đi đường cẩn thận!” Thủy An Lạc thấy hai người họ đã vào thang máy, liền bĩu môi một cái, sau đó mới quay về nhà. Lúc cô bước vào phòng ngủ thì thấy anh đang chống tay ngồi lên giường, thế là liền chạy qua giúp.
“Mẹ nói gì với anh thế?”
“Mẹ bảo anh không được bắt nạt em, không được làm chuyện có lỗi với em.” Sở Ninh Dực ăn ngay nói thật.
“Xì, ai thèm tin anh!” Thủy An Lạc cảm thấy đây là Sở Ninh Dực nói lái đi thôi, chứ chuyện mẹ chồng cô có thích cô hay không thì cô cũng tự biết.
Sở Ninh Dực tỏ ra tiếc hận nhìn vợ mình, rõ ràng anh nói thật mà vợ chẳng thèm tin, có thể thấy cô nhóc này đã bị bắt nạt đến mức nào mới mất lòng tin như vậy chứ.
“Ngủ một lát đi! Mệt mỏi cả nửa ngày rồi.” Sở Ninh Dực nói.
“Anh ngủ đi, lúc trên xe thì giáo sư Lưu đã trả lời lại tin nhắn của em rồi, em đi xem cái đã.” Thủy An Lạc nói rồi cầm máy tính xách tay đến trước bàn trang điểm, sau đó khởi động máy rồi vào QQ, tìm email mà giáo sư Lưu gửi cho cô.
Sở Ninh Dực nhìn bóng lưng vô cùng nghiêm túc của Thủy An Lạc. Cô rất chuyên tâm nghiêm cứu cách chữa trị đôi chân này của anh, vì vậy anh lại càng không thể từ bỏ được.
Mà Thủy An Lạc cũng nghĩ như vậy, bất kể thế nào cũng phải để anh có thể đứng lên trước khi sinh nhật anh tới.
Thủy An Lạc tự biết bản thân mình đến đâu, cô không thể bảo vệ Sở Ninh Dực vào ngày hôm đó được, thế cho nên anh phải tự đứng lên.
Kể cả là lúc thi khảo sát, Thủy An Lạc cũng chưa từng nghiêm túc đến như vậy, tác dụng của mỗi một huyệt đạo, vị trí của chúng đều đã được Thủy An Lạc khắc vào tâm trí.
Giáo sư Lưu trả lời tin nhắn của cô rất đơn giản, đầu tiên là đề nghị Thủy An Lạc xoa bóp các huyệt vị cho Sở Ninh Dực, phương án trị liệu cụ thể thì chờ cô ấy trở về rồi xem qua tình hình của Sở Ninh Dực mới có thể vạch ra cho cô.
Thủy An Lạc không ngủ thì đương nhiên Sở Ninh Dực cũng sẽ không ngủ. Anh với tay lấy tài liệu trên bàn, coi như là thức cùng với cô.
***
Sư Hạ Dương đưa Triệu Uyển Uyển về nhà đã là lúc trời tối hẳn. Triệu Uyển Uyển nói cảm ơn rồi xuống xe. Tiểu Sư Niệm đành lưu luyến nói tạm biệt.
Triệu Uyển Uyển nhìn xe của anh rời đi liền thở dài một lần nữa, lúc trước trái tim còn đập rộn lên thế nhưng chỉ một cái tin nhắn đã đánh bại cô.
Triệu Dương Dương, đó là một người không ai có thể thay thế được, không một ai có thể thay thế được cô gái ấy, cô vẫn nên từ bỏ đi thôi.
Sư Hạ Dương quay lại quân đội, Tiểu Sư Niệm về nhà trước.
Sư Hạ Dương còn chưa kịp đỗ xe thì đã có người gọi anh.
“Lão đại!!!” Triệu Phi Phi bước từ bóng tối ra, hai tay vắt chéo sau lưng.
“Có việc gì?” Sư Hạ Dương vừa nói vừa cúi đầu nhìn đồng hồ.
“Sao Kiều Nhã Nguyễn còn chưa về, chẳng phải hôm nay là ngày cậu ấy phải quay về đơn vị sao? Tôi gọi điện mà cậu ấy cũng không nghe.” Triệu Phi Phi lo lắng nói.
“Ừ, chuyện con gái của cô ấy cần cô ấy phối hợp với Ban Kỷ luật, mấy ngày tới sẽ không về quân bộ.” Sư Hạ Dương nói luôn lý do mà mình đã chuẩn bị sẵn ra.
“Tại sao lại điều tra? Chẳng phải đã qua rồi sao?” Triệu Phi Phi tỏ vẻ khó hiểu.