Chuyện mượn tạm Kiều Nhã Nguyễn thì Sở Ninh Dực liên lạc với Sư Hạ Dương trước, để anh ta sắp xếp.
Lúc này Sư Hạ Dương đang trên đường đến trường của Tiểu Sư Niệm. Cuối tuần họp phụ huynh, không biết có phải cô giáo bị bệnh hay không hơn nữa ngày hôm nay anh quả thực rảnh rỗi cho nên bị Tiểu Sư Niệm sống chết lôi đến.
Tiểu Sư Niệm kích động đến mức lăn qua lăn lại ở đằng sau, hôm nay bé có cả ba lẫn mẹ đến họp phụ huynh cho đấy.
Sư Hạ Dương nghe Sở Ninh Dực nói xong liền đáp: “Vâng, việc này tôi sẽ sắp xếp.”
“Ba! Ba không có việc gì đấy chứ? Con đã nói với cô Uyển Uyển rồi, ba phải đi cùng với con đấy.” Tiểu Sư Niệm lập tức bò dậy, kích động nói.
Sư Hạ Dương cúp máy. Anh nhìn vẻ mặt lo lắng của con gái rồi chỉ nhàn nhạt đáp: “Không có việc gì, ba đã đồng ý với con rồi thì sao có thể nuốt lời được?”
“Oh yeah.” Tiểu Sư Niệm lập tức hưng phấn trở lại: “Ba lái nhanh một chút đi, sắp đến rồi.”
Họ sẽ đi đón Triệu Uyển Uyển trước.
Lúc Sở Ninh Dực gọi điện thoại thì Thủy An Lạc đang ngồi bên cạnh anh, cho nên cô nghe rất rõ, cuối cùng nhịn không được phải hỏi: “Sư Hạ Dương với Triệu Uyển Uyển yêu nhau rồi à?”
“Chắc là thế.” Anh cũng không chú ý lắm.
Đôi mắt to của Thủy An Lạc đảo quanh, thế này là có hy vọng rồi.
***
Lúc Sư Hạ Dương với Tiểu Sư Niệm đến dưới lầu thì Triệu Uyển Uyển đã đứng chờ sẵn ở. Tuy rằng cô cảm thấy như vậy chẳng có chút ý tứ nào thế nhưng cô không nhịn được.
Hôm nay Triệu Uyển Uyển mặc một chiếc áo màu lam, phối với chiếc quần bó màu trắng, đi một đôi giày trắng đế thấp, mái tóc buộc cao, không trang điểm nhiều, trông chỉ như một nữ sinh vừa mới tốt nghiệp đại học.
“Cô ơi, mau vào đi!” Tiểu Sư Niệm đẩy cửa xe ra, kích động kêu lên.
Hôm nay Tiểu Sư Niệm cũng mặc áo màu lam và quần màu trắng, đây là do Tiểu Sư Niệm hôm qua đòi mặc bằng được, trông giống đồ đôi mẹ con.
Sư Hạ Dương thấy bộ đồ mà Triệu Uyển Uyển mặc thì cảm thấy dây thần kinh trong đầu giật giật, con nhóc tinh nghịch này.
Triệu Uyển Uyển lên xe, tim cô đập hơi nhanh nhưng vẫn có thể khống chế được.
“Thủ trưởng Sư, chuyện hôm trước thật cảm ơn anh.” Triệu Uyển Uyển nói.
Sư Hạ Dương khởi động xe rồi nhàn nhạt đáp lại: “Cô đã cảm ơn rồi, không cần cứ nói cảm ơn mãi như thế.”
“À, hôm nay để tôi mời mọi người đi ăn tối nhé. Anh George đã lấy lại toàn bộ khoản tiền công ty cũ nợ tôi rồi!” Triệu Uyển Uyển tiếp tục nói, lần này cô đã hạ quyết tâm phải chủ động.
“Oa! Vậy thì bây giờ cô đã thành phú bà rồi sao?” Tiểu Sư Niệm kích động kêu lên.
Sư Hạ Dương nghe con gái nói vậy, bất đắc dĩ lắc đầu: “Cô Triệu có tiền rồi thì trước hết đổi một chỗ ở khác đi! Nơi mày để một cô gái như cô sinh sống cũng không an toàn.”
Triệu Uyển Uyển đỏ bừng cả mặt, không ngờ người đàn ông này lại cẩn thận, tỉ mỉ đến như vậy, cũng không phải là quan tâm cô cho nên cô không được quá kích động mới được.
Triệu Uyển Uyển khẽ gật đầu: “Chuyện tìm nhà, anh George nói công ty sẽ sắp xếp ạ.”
Sư Hạ Dương gật đầu, như vậy là tốt nhất.
Khoảng thời gian sau đó, Sư Hạ Dương cũng không lên tiếng nữa, toàn là Triệu Uyển Uyển với Tiểu Sư Niệm nói chuyện với nhau. Thi thoảng Sư Hạ Dương sẽ liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, thế nhưng cũng không có thái độ gì khác nữa cả.
Tiểu Sư Niệm học ở nhà trẻ của bộ đội, thế nên cuộc họp phụ huynh được xếp vào cuối tuần, như vậy thì nhiều phụ huynh sẽ có thời gian hơn.
Sau khi đến trường, Tiểu Sư Niệm lập tức nhảy xuống xe rồi kéo Triệu Uyển Uyển chạy vào.
Do hiệu quả quảng bá hai ngày nay cho nên Triệu Uyển Uyển bắt đầu nổi tiếng hơn. Thế nhưng lúc cô đi vào có đeo kính râm nên cũng không gây xôn xao gì nhiều.
Sư Hạ Dương đóng cửa xe lại, nhưng sau khi đi vào lại nhíu mày nhìn xung quanh.