Sở Ninh Dực vẫn thản nhiên như cũ, anh đưa tay ra nắm lấy cánh tay đang run lên vì tức giận của Thủy An Lạc, sau đó kéo cô ngồi xuống.
“Ngài Smith, chuyện gì cũng cần có chứng cứ, nếu không có chứng cứ thì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể kiện ngài tội phỉ báng. Nếu ngài có chứng cứ thì cũng có thể kiện tôi tội phỉ báng!”
“Sở tổng, ngài đừng nên tự tin quá như vậy.” James nói rồi vỗ tay, trong mắt ánh lên một tia sáng.
Thím Ngô từ phía sau bước ra, bộ dạng khúm na khúm núm.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn máy ghi âm trong tay bà ta, nhưng lại không phải là cái trước đó.
“Thủy An Lạc! Đây là người giúp việc ở nhà cô! Bà ta đã thấy cô đánh tôi, không bằng để bà ta nói rõ ràng ngay trước mặt mọi người đi!” Thủy An Kiều đắc ý nói.
Thủy An Lạc dùng một tay chống đầu mình. Cô nhìn thím Ngô run lẩy bẩy mở máy ghi âm ra.
[”Chị là chị của em, là chị của em mà!”
“Là cô đã hại tôi, là cô với Sở Ninh Dực đã hại tôi!”
“Thủy An Kiều, nếu như cô biết thân biết phận không đi dụ dỗ Sở Ninh Dực thì sao tôi có thể lợi dụng cô được hả?”]
Trong máy ghi âm chỉ có ba câu như vậy.
Thủy An Lạc không thể không công nhận rằng bản ghi âm này xử lý rất tốt.
“Chắc Sở tổng cũng không lạ gì giọng nói này đâu nhỉ!” James đắc ý nói, câu vừa rồi chính là câu mà Thủy An Lạc đã thừa nhận.
Sở Ninh Dực gật đầu, sau đó ung dung rút trong túi mình ra một cái máy ghi âm khác: “Ở đây tôi cũng có một bản ghi âm, không bằng ngài Smith đây thử nghe xem có xa lạ với giọng nói trong này không nhé?”
Smith nhíu mày nhìn Sở Ninh Dực mở máy ghi âm ra, trong đó cũng có ba câu, chỉ là không có câu nói lợi dụng của Thủy An Lạc, còn lại thì đầy đủ cả.
Suy cho cùng Thủy An Kiều bị ai đánh, vì sao Thủy An Kiều lại đến đó, rất rõ ràng, rất minh bạch.
James bỗng đứng phắt dậy, hai tay chống xuống mặt bàn: “Dối trá! Bà nói đi!” Hắn hung hăng trừng mắt nhìn về phía thím Ngô.
Thím Ngô run lẩy bẩy rồi đột nhiên khóc toáng lên, ngồi bệt xuống sàn nhà.
James bỗng như phát cuồng. Hắn bước tới túm lấy cổ áo của thím Ngô: “Khóc cái gì, tôi bảo bà nói cơ mà, bà đã trông thấy những gì?”
Thím Ngô nhìn ánh mắt uy hiếp của James, cơ thể của bà ta vẫn run rẩy, bà ta còn chưa gặp được con trai của mình.
Thím Ngô nhìn Sở Ninh Dực, anh vẫn đang bĩnh tĩnh uống trà, hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của bà ta.
Thủy An Lạc có chút thất vọng, thế nhưng cô cũng hiểu tại sao thím Ngô lại làm như vậy, chung quy lại thì bà ta cũng là một người mẹ.
“Thím Ngô, nếu người ta đã bảo bà nói thì bà cứ nói thật đi.” Thanh âm không đứng đắn của An Phong Dương xuyên qua đám người truyền vào.
“Mẹ! Mẹ...”
Một cậu thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi xông qua đám người, sau đó chạy tới đỡ lấy thím Ngô đang run rẩy dưới sàn dậy.
Thím Ngô vừa thấy con trai mình thì kích động tới mức khóc rống lên, ôm chặt lấy con trai của mình.
An Phong Dương khoan thai bước vào, hai tay nhét trong túi quần. Hôm nay anh mặc một bộ vest thoải mái màu đỏ rực chói mắt, sau khi vào liền thản nhiên đặt tay lên phía sau xe lăn của Sở Ninh Dực, nhàn nhã nói: “Vẫn tới kịp lúc chứ?”
Sở Ninh Dực nhướng mày không lên tiếng, thế nhưng ý cười nơi khóe miệng của anh đã tỏ rõ thái độ hài lòng của mình về An Phong Dương.
Thủy An Lạc vẫn chống cằm nhìn, một buổi chiều nhiều năm về trước, cô cũng nhìn thấy hai người đàn ông như thế này cùng tuyên bố come-out.
Nhiều năm sau, kể cả là cô thì khi trông thấy hai người đàn ông này, cũng khó tránh khỏi có chút rung động.
Thế quái nào lại xứng đôi như vậy chứ!
Tách, tách, tách...
Tiếng cửa chụp máy ảnh vang lên không dứt, kiếm được một bức hình chụp chung của Thái tử và Vương gia thật không dễ dàng, nhất là ảnh với cái dáng vẻ tà mị thế này nữa chứ, quả nhiên couple Thái tử x Vương vẫn có thể sừng sững trăm năm.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn bộ mặt tái nhợt của James, thật đáng thương, đấu với ai không đấu, sao cứ phải đấu với Sở Ninh Dực cơ chứ.