Kiều Nhã Nguyễn rất muốn nói, liên quan quái gì tới cô chứ? Cô thật sự không biết chuyện này mà.
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng lên: “Không bằng anh giải thích trước cho em biết chuyện Hạ Lăng thích anh đi, rồi hãy nói tới em.”
“Cô ta thích anh thì liên quan gì tới anh chứ?” Phong Phong trừng mắt.
“Vậy đội phó Hạ thích em thì có liên quan gì tới em hả?” Kiều Nhã Nguyễn bật ngay lại.
Phong Phong: “...”
Anh sững ra, nhìn ánh mắt cười như không của Kiều Nhã Nguyễn, cuối cùng đành phải cúi đầu. Tại sao lần nào ở bên cạnh cô gái này, anh cũng cảm thấy đầu óc của mình không được bình thường vậy?
Tiểu Bất Điểm cầm cái thìa bé xinh của mình, cặp mắt to tròn đảo quanh, như thể đã quen với kiểu chung sống này của ba mẹ, nhìn thì có vẻ như đang cãi nhau nhưng thực chất thì không phải vậy.
“Nhà cũ của thím Vu ở đâu? Bao giờ thì anh đi?” Kiều Nhã Nguyễn vừa ăn vừa nói.
“Vân Nam, mấy nay bận tuyên truyền phim mới nên chưa đi được, xong việc anh sẽ đi.” Phong Phong nhíu mày nói, lại nhìn con gái, “Dạo này em bận lắm à?”
“Cũng không phải bận quá. Em đưa Tiểu Bất Điểm về quân bộ nhé, có Niệm Niệm chơi với con cũng đỡ hơn.” Kiều Nhã Nguyễn nghĩ ra liền nói luôn.
“Niệm Niệm phải đi học, em đưa con bé tới đó cũng không thể ở bên con cả ngày được.” Hai hàng lông mày cảu Phong Phong lại càng nhíu chặt lại.
“Không thì phải làm thế nào bây giờ?” Lúc này giọng điệu của Kiều Nhã Nguyễn cũng không được tốt nữa. Đây mới chỉ là bắt đầu, dù chuyện của thím Vu được giải quyết xong, anh phải quay phim cũng không thể ở nhà suốt được.
Một người là quân nhân, một người là ngôi sao, đều là cái nghề không thể thường xuyên ở nhà.
Nhưng trong nhà lại có một đứa nhỏ cần phải chăm sóc.
Tiểu Bất Điểm tiếp tục gẩy cơm, ba mẹ nuôi ngày nào cũng ở nhà, còn ba mẹ bé thì chẳng lúc nào ở nhà cả, tủi thân ghê.
“Con có thể ở cùng mẹ nuôi.” Tiểu Bất Điểm khẽ nói, giọng tủi tủi.
Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong đều sững ra, nhìn Tiểu Bất Điểm đang bới cơm.
Họ luôn thảo luận chuyện Tiểu Bất Điểm sẽ theo ai, nhưng lại quên không hỏi suy nghĩ của con bé.
Đón con về nhà rồi, nhưng thời gian họ ở bên con rốt cuộc được bao nhiêu, sợ là đếm nhẹ ra cũng đủ.
Trước đây, Tiểu Bất Điểm luôn ở trên núi chơi đùa với ông, thế nên bé con cũng nghe lời hơn so với những đứa trẻ khác, không quấn lấy ba mẹ khóc lóc không cho họ ra ngoài. Nhưng càng như vậy, Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong lại càng thấy đau lòng.
“Con ăn no rồi.” Tiểu Bất Điểm đẩy bát ra, nhảy xuống khỏi ghế, sau đó chạy vào phòng khách chơi búp bê của bé.
Kiều Nhã Nguyễn đặt đũa xuống, bỗng cảm thấy đau lòng.
Phong Phong cũng không nuốt nổi nữa, quay lại nhìn Tiểu Bất Điểm đang chơi búp bê trên sofa.
“Được rồi, trước Tết anh sẽ không nhận phim nữa, chờ năm sau anh sẽ nói chuyện với George, cố gắng nhận ít thôi, mỗi năm tầm hai bộ thôi là được.” Anh đi được tới vị trí như bây giờ, cũng không cần phải tiếp tục leo cao thêm nữa.
Từng được đề cử Oscar, về việc nhận hay giải cũng không còn quan trọng nữa.
Gần đây quân đội đang tuyển bộ đội đặc chủng, cô vốn định đăng ký, nhưng giờ cô đành lựa chọn từ bỏ.
Phong Phong nói xong liền đứng dậy, ngồi xuống ghế bế Tiểu Bất Điểm lên, “Con có muốn đi Vân Nam với ba không?”
“Nguy hiểm lắm.” Kiều Nhã Nguyễn là người đầu tiên phản đối chuyện này.
Mắt Tiểu Bất Điểm hơi sáng lên, nhưng nghe thấy mẹ nói vậy lại sầm xuống. Bé không sợ nguy hiểm, trước đây chẳng phải bé vẫn một mình chạy trên núi chơi đấy sao.
Nhưng từ sau khi trở về đây, mẹ lúc nào cũng cảm thấy bên ngoài quá nguy hiểm đối với bé, như vậy khiến Tiểu Bất Điểm rất hụt hẫng. Nhưng vì biết mẹ cũng chỉ muốn tốt cho mình, thế nên bé mới không phản bác lại.