Hạ Lăng mím chặt môi, cuối cùng mắt đỏ hoe bỏ đi.
Mẹ An đưa tay lên day day trán mình, “Trông con bé cũng thành thật mà, con có chắc là con bé thật sự cứ bám lấy Phong Phong không?”
“Mẹ, mẹ nói xem con ở chung tầng với Phong Tứ, đi làm tan làm cùng nhìn thấy một người chẳng lẽ lại không chú ý sao. Chuyện này không phải hôm nay về nhà con mới nhận ra đâu.” Giọng của An Phong Dương không hề nhỏ, Hạ Lăng đi ra tới cửa rồi vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
“Em cũng không biết đâu. Chiều qua lúc Phong Phong với Nhã Nhã về còn cãi nhau một trận ầm ĩ trong thang máy, hôm qua cũng không đón con về. Em nghe thấy Nhã Nhã nói gì mà có lỗi với Kỳ Nhu, rồi gì mà nếu Phong Phong vẫn chưa quên được thì đi tìm cô ta đi, khi ấy em còn thấy lạ cơ.” Mân Hinh nói hùa vào.
Hai người này phu xướng phụ tùy, để mẹ An phải tin tưởng hoàn toàn.
Hạ Lăng ra khỏi cửa, ánh mắt dần thâm trầm, xem ra bọ họ thật sự chỉ đơn giản là đang cảnh cáo cô ta thôi, chứ không phải đã biết được chuyện gì đó.
Cô ta nhiều lần gặp khó khăn ở An gia và bên phía Phong Phong. Cứ như vậy tiếp, e là bản thân cô ta cũng không có gì tốt đẹp, dù sao cũng phải nghĩ cách khác mới được.
“Cũng tại mẹ, lần trước còn bảo chúng nó cùng ăn cơm, sau này để mẹ giải thích lại với Nhã Nhã vậy.” Mẹ An cảm thấy tự trách, “Được rồi, Miên Miên lên nhà gọi ông nội ăn cơm đi con.”
“Vâng ạ.” Tiểu Miên Miên nghe không hiểu họ nói gì, vui vẻ lên nhà chạy đi tìm ông nội.
Mẹ An lắc đầu thở dài đi vào bếp. An Phong Dương và Mân Hinh thầm đập tay với nhau. Ít nhất sau này Hạ Lăng cũng không thể quang minh chính đại lợi dụng mẹ An được nữa.
Mân Hinh dựa vào lòng An Phong Dương, còn anh dựa vào sofa, “Anh thấy, giải Oscar nợ chúng ta hai cái cúp đấy.”
Mân Hinh cười, “Chắc cô ta sẽ không nghi ngờ gì chứ?”
“Không đâu, em không thấy lúc cô ta ra ngoài thay giầy động tác còn chậm lại à, chính là để nghe lời cuối cùng của chúng ta đấy, sẽ không nghi ngờ gì đâu.” Tất nhiên An Phong Dương phải nắm chắc rồi mới dám nói như vậy.
Mân Hinh gật dầu, “Nếu người nhân bản có điểm yếu, vậy thì người cải tạo gen chắc cũng phải có chứ nhỉ, tuổi thọ không dài? Hay còn vấn đề nào khác nữa?”
“Đây cũng là một vấn đề, để về anh bàn kỹ lại với Sở Đại xem thế nào.” An Phong Dương thấy ba mình xuống liền cùng Mân Hinh đứng dậy. Hôm nay cũng xem như có thu hoạch rồi, ít nhất cũng ngăn chặn được chuyện để Hạ Lăng lợi dụng mẹ An.
Có điều, lát nữa anh vẫn phải “nhỏ thuốc mắt” cho mẹ mới được, không thể chỉ vì giống với em gái mà để người ta lợi dụng như thế.
***
Vì cả ba lẫn mẹ đều đã về nên Tiểu Bất Điểm vui sướng cứ nhảy tới nhảy lui suốt.
Kiều Nhã Nguyễn dựa vào sofa nhìn cô bé, còn Phong Phong thì ở trong bếp làm cơm cho hai mẹ con.
“Mẹ ơi.” Tiểu Bất Điểm nhào vào người mẹ, hôn một cái lên môi cô.
Kiều Nhã Nguyên ôm lấy thân thể bé nhỏ kia vào lòng, “Nhớ mẹ rồi hả?”
Tiểu Bất Điểm gật đầu, bàn tay nhỏ bé cứ xoa xoa lên mặt Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn để mặc con gái vuốt ve mặt mình. Cô biết con gái nhớ cô rồi.
“Tinh tinh...”
Là tiếng tin nhắn wechat, Kiều Nhã Nguyễn lấy điện thoại ra, nhấp mở liền thấy một câu.
[Triệu Phi Phi: Hôm qua cậu về tiếc quá, hôm nay đội phó Hạ phát phúc lợi, quyết đấu với lão đại ngay trong sân tập đấy, còn không mặc áo cơ~]
[Kiều Nhã Nguyễn: ~]
[Kiều Nhã Nguyễn: Nếu không mặc ở dưới có khả năng tôi sẽ có hứng thú hơn.]
[Triệu Phi Phi: Bỉ ổi, cậu không biết người đội phó Hạ men lì đến thế nào đâu.]
[Kiều Nhã Nguyễn: Cậu biết hả?]
[Triệu Phi Phi: Xì, tôi biết thì có tác dụng gì đâu chứ, dù gì thì người người ta thích cũng là cậu cơ mà.]
Dù gì người mà người ta thích cũng là cậu!
Nhìn thấy câu này, Kiều Nhã Nguyễn ngớ cả người.
Chuyện này thì liên quan quái gì tới cô chứ?