Đám thủ hạ đều sững sờ, ngẩng đầu lên rồi lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục công việc.
“Cô nhóc kia, tôi đã trở về rồi đây, nhưng em lại lấy người khác, mà kẻ đó lại là Sở Ninh Dực.” Hắn gằn từng chữ nói, có điều giọng nói chất đầy sự lạnh lẽo.
Hắn đến thành phố A này với hai mục đích, một là Sở Ninh Dực, một là Thủy An Lạc.
Đáng tiếc, hai mục đích đó giờ lại biến thành một.
“An Lạc, nếu tôi xuất hiện, liệu em có còn nhận ra tôi không?” Người đàn ông thấp giọng nói, mang theo một nụ cười nhẹ nhàng.
Tiếng gõ bàn phím trong phòng rất lớn, gần như nuốt hết tiếng lẩm bẩm của hắn.
Người bên cạnh nghe điện thoại, cúp máy rồi mới nhìn về phía người đàn ông kia: “An Phong Dương và Mân Hinh ra khỏi nhà rồi, hình như đến nhà cha mẹ của An Phong Dương, chúng ta có nên...”
“Có An Phong Dương theo cùng, cậu thò mặt ra để chịu chết à?” Người đàn ông kia cười nhạt nói, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không ngẩng đầu lên.
Người nọ dừng lại một chút, cẩn thận lui về sau một bước, không dám nói tiếp nữa.
***
An Phong Dương lái xe, ánh mắt vẫn tập trung vào chiếc xe đằng sau, chiếc xe đó chỉ theo đuôi, không có hành động nào khác.
Mân Hinh ngồi ở ghế sau ôm con gái, không phải là không thấy.
“Đám này đúng là dai như đỉa.” Mân Hinh thản nhiên nói.
“Bây giờ bọn chúng vẫn chưa dám ra tay đâu, dù sao trước sinh nhật Sở Đại, bọn chúng cũng không dám đánh rắn động cỏ.” An Phong Dương nói, thu hồi ánh mắt của mình, mục đích duy nhất của bọn chúng, có thể là đôi chân giả mà Sở Ninh Dực sẽ thay.
Mân Hinh gật đầu. Đám người này trước kia cô chưa từng điều tra được, chúng đã tồn tại mười mấy năm thậm chí là vài thập niên rồi, thật sự rất kinh khủng.
“Em thấy hơi sợ rồi đấy.” Mân Hinh thấp giọng nói.
“Không đâu, bọn chúng chưa có năng lực đó đâu. Nếu thực sự đạt đến trình độ đó, e là đã sớm quang minh chính đại tới đây rồi. Dù sao, căn cứ hiện nay cũng không ai có thể tiêu diệt triệt để được.” An Phong Dương mở miệng giải thích.
“Vậy cũng đúng.” Mân Hinh bất đắc dĩ nói, vỗ nhẹ con gái, “Mây đen áp thành thành muốn đổ, lại là một mùa xuân lắm chuyện rồi đây.” Sinh nhật Sở Ninh Dực, sẽ vào đầu xuân năm sau.
Khóe môi An Phong Dương cong lên, không nói gì.
Về đến An gia, An Phong Dương bế con gái xuống xe trước, sau đó đỡ Mân Hinh xuống theo.
Lúc bọn họ đi đến cửa liền nghe thấy giọng nói bên trong. An Phong Dương nhíu mày quay đầu lại.
Mân Hinh cũng hơi giật mình, theo An Phong Dương đi vào trong.
“Bà nội.” Tiểu Miên Miên vui vẻ gọi, tuột từ trên người An Phong Dương xuống, nhấc cặp chân ngắn tũn chạy vào.
Mẹ An ôm lấy cô bé, càng cười tươi hơn.
“Cháu ngoan của bà, để bà nội xem nào.” Tâm trạng của bà An vô cùng tốt.
Người mà An Phong Dương và Mân Hinh nhìn thấy đầu tiên chính là Hạ Lăng đang ngồi trên sofa. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy mặt Hạ Lăng.
Hạ Lăng đứng dậy, mỉm cười nhìn họ.
Tuy rằng đã sớm biết thân phận thật sự của Hạ Lăng, nhưng An Phong Dương vẫn bị sững ra mất một lúc, đơn giản là vì, quá giống.
“Anh An, em vẫn nghe cô nhắc tới hai người suốt, em là Hạ Lăng.” Hạ Lăng khéo léo nói.
An Phong Dương nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, “Tôi cũng nghe Phong Tứ nói cô rất giống với Kỳ Nhu, không ngờ lại giống như đúc thế này.” An Phong Dương nói, dẫn Mân Hinh bước vào.
“Đúng vậy, giống nhau như đúc ấy.” Mẹ An nói, “Mấy ngày nay Hạ Lăng vẫn hay tới đây tán gẫu với mẹ. Con bé cũng là một cô gái ngoan.”
Mân Hinh ngồi xuống bên cạnh An Phong Dương, “Cô Hạ thật tốt bụng, bình thường tôi và Phong Dương không hay ở nhà, cảm ơn cô đã giúp chúng tôi trò chuyện với mẹ.”
Hạ Lăng cũng ngồi xuống, “Chị dâu khách khí rồi, em nghe cô nói, chị dành toàn bộ thời gian để ở nhà chăm con à? Vậy thì thỉnh thoảng cũng có thể đưa cháu tới chơi với cô rồi.”