Thủy An Lạc không giãy ra nổi, liền cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ôm chặt lấy hai chân mình.
Trên chiếc áo khoác đỏ rực của cô ta đầy vết bẩn, đôi giày cao gót lúc này đã gãy gót, chân cũng rớm máu, có thể thấy là cô ta trốn ra ngoài.
Từ chỗ James, muốn chạy đến đây cũng phải mất năm sáu tiếng, vậy là cô ta đã trốn đi từ trong đêm.
“Chị là chị em của em, chị là chị em mà.” Thủy An Kiều khóc tu tu.
Thủy An Lạc hơi cúi người, ra sức kéo cô ta ra khỏi chân mình, đứng trước mặt cô ta: “Chị tôi?” Thủy An Lạc cười nhạt, “Thủy An Kiều, giờ cô thốt ra hai chữ này mà không cảm thấy buồn nôn à?”
“Lạc Lạc, chị đã từng hại em, nhưng đó là bởi vì chị đố kỵ với em, chị đố kỵ em xinh đẹp hơn chị, chị đố kỵ vì em có thể lấy Sở Ninh Dực. Nhưng chị biết sai rồi, chị thật sự biết sai rồi.” Thủy An Kiều vội vàng nói, nước mắt rơi lã chã, “Lạc Lạc, chị thật sự không thể quay về được, James điên rồi, anh ta đánh chị như phát điên vậy. Chị mà quay về sẽ bị anh ta đánh chết mất.”
“Thủy An Kiều, dựa vào đâu mà cô nghĩ là tôi sẽ cứu cô?” Thủy An Lạc cười lạnh thành tiếng.
“Vì em hại chị, là em và Sở Ninh Dực đã gài bẫy chị.” Thủy An Kiều lớn tiếng gào lên.
Trên lầu, bốn đứa nhóc bị đánh thức. Bánh Bao Đậu dụi mắt định ra ngoài, lại bị Bánh Bao Rau vươn tay kéo lại.
“Dưới lầu đang làm gì thế?” Bánh Bao Đậu nhíu mày nói.
“Đừng đi.” Giọng nói lanh lảnh của Bánh Bao Rau rõ ràng mang theo mệnh lệnh.
Cửa phòng ngủ được đẩy ra, Tiểu Bảo Bối bước vào. Nhóc định ngăn không cho em trai em gái đi xuống, nhưng xem ra Bánh Bao Rau làm rất tốt.
“Anh ơi.” Bánh Bao Đậu chạy tới, ôm lấy Tiểu Bảo Bối, “Dưới lầu làm sao thế ạ?”
Tiểu Bảo Bối dẫn cô nhóc trở lại giường, “Không sao, có một cô xấu xa tới, em đừng xuống.”
“Cô xấu xa đó có đánh mẹ không?” Bánh Bao Đậu rất lo cho mẹ.
“Không đâu, còn có ba mà.” Tiểu Bảo Bối vươn tay an ủi em gái.
Nghĩ thầm, trên đời này còn có mấy người dám giơ tay đánh mẹ nhóc chứ?
Thủy An Lạc nghe Thủy An Kiều nói vậy, càng thấy nực cười hơn.
“Thủy An Kiều, nếu như cô giữ đúng bổn phận, không đi dụ dỗ Ninh Dực thì chúng tôi lợi dụng cô kiểu gì?” Thủy An Lạc nói, chậm rãi đứng dậy, “Hơn nữa, Thủy An Kiều, cô ra nông nỗi này, đều là do cô tự chuốc lấy. Năm đó Ninh Dực đã bỏ qua cho cô, chuyện công ty Viễn Tường phát nổ đã đủ lấy mấy cái mạng của cô rồi. Bây giờ cô vẫn còn được nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, cô nên biết phải làm thế nào mới đúng chứ?”
Thủy An Kiều khó tin nhìn Thủy An Lạc: “Em bảo chị đi tự thú?”
“Chí ít là ở đó, James sẽ không đánh được cô.” Thủy An Lạc tốt bụng đề nghị.
“Không, chị tuyệt đối sẽ không tự thú đâu, tuyệt đối không.” Thủy An Kiều nói, lảo đảo đứng dậy, chật vật chạy ra ngoài.
Thủy An Lạc nhíu mày nhìn, thấy cánh cửa khép lại, cô ta bỏ cuộc nhanh vậy sao?
Mà James cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, chỉ biết lấy phụ nữ ra để xả giận.
“Thím Ngô, thím đã lên lầu xem bọn nhỏ chưa?” Thủy An Lạc nhìn thím Ngô vẫn đứng cách đó không xa liền nói.
Thím Ngô thoáng giật mình, vội vàng gật đầu, sau đó luống cuống đi lên lầu.
Thủy An Lạc nhíu mày, bà ta kích động cái gì chứ?
Cô xoay người trở lại phòng ngủ, Sở Ninh Dực đang chờ cô về.
“Thủy An Kiều bị James đánh bầm dập cả người, cầu xin em cứu cô ta.” Thủy An Lạc cười khẩy, “Cô ta tưởng em là thánh mẫu Maria hay thế nào?”