Lúc trước rõ ràng là hắn đang chiếm thế thượng phong cơ mà. Vì sao mà chỉ trong vài ngày, hắn lại thất bại liên tục, hoàn toàn không hề có một cơ hội phản kích nào thế này.
“Tao sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy đâu! Tuyệt đối không!” James nói với giọng thâm trầm.
Vào lúc cổ phiếu công ty của James đang tụt giá đến thảm hại, Phong Phong quay về.
Suốt dọc đương từ sân bay về đến nhà, Phong Phong chỉ toàn trông thấy poster của anh với Triệu Uyển Uyển, anh khẽ nhíu mày. Di động của Phong Phong đã bị rơi xuống biển. Mới cách ly xã hội vài ngày mà thời tiết ở thành phố A biến đổi rồi sao?
Phong Phong không có di động để gọi điện cho George cho nên anh đành phải bắt xe về nhà.
Phong Phong đeo kính râm ngồi ở băng ghế đằng sau, nhàn nhạt hỏi tài xế: “Dạo này thành phố A có vẻ náo nhiệt nhỉ.”
“Chẳng phải thế sao.” Trông người tài xế này có vẻ như đã lớn tuổi, ít nhất cũng phải tầm năm mươi cho nên mới không nhận ra Phong Phong, ông chỉ nói: “Tôi đây chẳng xem tin tức cũng biết mấy ngày nay thành phố A náo nhiệt vì chuyện gì. Cái người ngoại quốc muốn xây nhà ở phía Nam thành đó, vợ thì ngoại tình, còn có cái gì mà bắt con gái nhà người ta đi bán thân, chậc chậc chậc, cái gã đàn ông đó thật chẳng phải thứ tốt lành gì.”
Phong Phong nhướng mày, đúng là náo nhiệt thật.
“À, là cô bé kia kìa, đã cướp tiền lương của cô bé đó rồi lại còn bắt người ta bán thân, may mà Sở tổng đại nhân đại nghĩa cứu cô bé đó về.”
Phong Phong nương theo ánh mắt của tài xế thì thấy cái mà ông ta nhìn chính là poster của anh với Triệu Uyển Uyển.
Sở Thị ký hợp đồng với Triệu Uyển Uyển?
Anh mới chỉ đi có vài ngày thôi mà đã xảy ra chuyện long trời lở đất như vậy rồi. Kế hoạch mà James thiết kế sụp đổ hoàn toàn rồi sao?
Sở Đại đã ra tay thì biết mặt nhau ngay thôi mà.
Đến cửa nhà, Phong Phong trả tiền rồi xuống xe.
Thế nhưng anh còn chưa kịp đi vào thì đã thấy Hạ Lăng đang lượn lờ ở phía dưới lầu.
Anh dừng bước, nheo mắt nhìn cô ta.
Hạ Lăng quay lại, nhìn thấy Phong Phong, lập tức chạy tới: “Tôi đã chờ anh mấy ngày rồi, anh đã đi đâu thế? Chắc không phải là trốn tôi đấy chứ?” Hạ Lăng nói rồi khẽ nhíu mày lại.
Phong Phong tự động lùi về sau một bước, nhìn cô ta.
Vẻ mặt của cô ta lúc này giống hệt như vẻ mặt của Kỳ Nhu khi anh đến trễ buổi hẹn của hai người họ.
“Cô Hạ đây không biết hai chữ thể diện viết như thế nào à?” Phong Phong tự ép bản thân mình nói: “Bảo vệ, từ khi nào mà mấy người vớ va vớ vẩn này lại có thể vào đây thế hả?”
Phong Phong nói xong thì lướt qua cô ta định bước vào thang máy.
Thế nhưng trước khi bảo vệ kịp chạy tới thì Hạ Lăng đột nhiên túm chặt lấy cánh tay của Phong Phong: “Phong Phong! Chẳng nhẽ những tình cảm nồng cháy của anh đối với Kỳ Nhu chỉ là giả thôi sao? Tại sao anh lại có thể nói những lời này cơ chứ?” Hạ Lăng nói rồi chuyển người ra đứng trước mặt Phong Phong: “Anh nhìn vào mắt tôi đi! Anh dám nhìn vào mắt tôi mà lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa không?”
Hạ Lăng bướng bỉnh nói, đôi mắt của cô ta nhìn chăm chăm vào mắt của Phong Phong.
Phong Phong hơi cúi đầu, đôi mắt đằng sau kính râm đang nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ta.
Đó là đôi mắt thuộc về An Kỳ Nhu.
Thân thể của Phong Phong cứng đờ, một tay của anh nắm chặt lấy cổ tay của Hạ Lăng rồi từ từ kéo tay của cô ta trượt khỏi cánh tay của mình.
“Cô đừng ép tôi phải lột da mặt, móc mắt của cô ra!” Phong Phong gằn từng chữ nói trước mặt cô ta, giọng nói hoàn toàn không có chút ấm áp nào.
Khoảng cách giữa hai người họ rất gần, gần đến mức dường như đã chạm vào nhau.
“Cô Phong...” Bảo vệ đứng cách đó không xa trông thấy một cô gái mặc quân trang thẳng tắp, khẽ thốt lên.
Phong Phong vừa nghe thấy vậy thì thẳng tay đẩy Hạ Lăng ra rồi quay đầu nhìn người vừa mới tới.
Hiếm mới có một hôm Kiều Nhã Nguyễn có thời gian về sớm, thế nhưng cô không ngờ rằng vừa mới về đến nơi đã thấy ngay cảnh này.
“Bà xã!” Phong Phong tháo kính râm xuống, giọng điệu cũng lộ rõ vẻ căng thẳng.