“Còn nữa, tôi nghe nói tiền cát xê bộ phim lần này của Triệu Uyển Uyển là bốn trăm vạn, thế nhưng lại bị công ty lấy lý do tư lịch của cô ta không đủ mà cắt xén mất hơn ba trăm vạn, tiền đến tay cũng chỉ còn lại một chút thôi.” Vị Giám đốc tiếp tục nói.
Rốt cuộc Sở Ninh Dực cũng ngẩng đầu lên: “Tôi nhớ không lầm thì James cũng có đầu tư vào bộ phim này.”
“Đúng vậy.” Giám đốc nói.
“Phòng Quan hệ công chúng, đi xử lý đi.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng.
Trưởng phòng Quan hệ công chúng muốn khóc, tổng giám đốc à, ngài muốn tôi làm cái gì cũng phải nói rõ một chút chứ.
“Diễn viên bị đối xử bất công như vậy thì tôi nghĩ dư luận sẽ quan tâm lắm đấy. Bản quyền của bộ phim này nằm trong tay chúng ta, thế nhưng phía đầu tư thì lại không phải! Nếu như để mọi người biết người đầu tư chính là James thì sao?” Sở Ninh Dực nói xong, đám người kia đã hoàn toàn hiểu rõ.
Tổng giám đốc, ngài thế này là đang định dìm chết tên James kia đến cùng đấy hả?
Có điều ai bảo tên James đó quá đáng cơ, đáng đời.
“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay!” Trưởng phòng Quan hệ công chúng đáp lại một cách hưng phấn, sau đó nhanh chóng quay người chạy đi.
Lúc Thủy An Lạc bước vào đưa nước thì thấy Sở Ninh Dực đang gõ gõ xuống mặt bàn, tâm tình anh rất tốt.
Thủy An Lạc đi tới, đặt cốc lên bàn. Cô thấy ảnh chụp của mình trên màn hình máy tính của anh, thì ra là họp xong rồi.
“Anh ngắm người đẹp đấy à?” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.
“Ừ, anh cảm thấy vợ anh còn đẹp hơn.” Sở Ninh Dực nói rồi thu lại ánh mắt của mình rồi ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Ba tiếng nữa sẽ có trò hay để xem đấy!”
Thủy An Lạc “ừ” một tiếng rồi ghé vào bàn nhìn Sở Ninh Dực: “Nhanh như thế mà đã lại định dìm hắn ta lần nữa rồi sao?
“Vừa nãy Sư Hạ Dương vì một cô gái mà gọi điện cho anh, không ngờ lại cho anh một cơ hội đưa James lên trang nhất!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa vuốt ve gò má của cô: “Em đoán xem, cô gái kia là ai?”
“Triệu Uyển Uyển?” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói ra phán đoán của mình, sau khi thấy Sở Ninh Dực gật đầu thì “hì” một tiếng, nói: “Em biết ngay mà, không sợ phụ nữ quấn lấy, chỉ sợ phụ nữ có lòng mà lại không quấn lấy thôi!”
Sở Ninh Dực công nhận câu này, anh điểu khiển xe lăn đi ra ngoài.
“Triệu Uyển Uyển kia thực sự không tồi, sống trong cái thế giới ấy mà vẫn giữ được bản thân trong sạch cũng là khó có được.” Sở Ninh Dực gật đầu, coi như đã nhận người vợ này của đồ đệ.
Thủy An Lạc tự động đi tới phía sau, giúp anh đẩy xe: “Em vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, cái tên Triệu Uyển Uyển kia rất giống tên Triệu Dương Dương, ngay cả tính cách cũng không quá khác nhau! Vậy nên chuyện Sư Hạ Dương rung động cũng là có nguyên nhân đấy chứ nhỉ?!” Trong ký ức của Thủy An Lạc thì Triệu Dương Dương cũng là một người dịu dàng, ấm áp.
Sở Ninh Dực không có ấn tượng gì về Triệu Dương Dương, hoặc nói đúng hơn là anh không có bất cứ ấn tượng về bất kỳ một cô gái nào. Tuy rằng bây giờ đang nói đến Triệu Uyển Uyển nhưng chỉ sợ một lát nữa anh sẽ quên mất ngay thôi.
Tất nhiên là ngoại trừ một cô gái đã khắc vào xương tủy của anh.
“Di động của Phong Phong không gọi được, liệu anh ta có tìm được thím Vu không?” Thủy An Lạc chờ mãi cũng không có được câu trả lời. Cô nghĩ có lẽ anh cũng quên Triệu Dương Dương kia là ai rồi cho nên đổi sang một câu hỏi khác.
“Chắc được!” Sở Ninh Dực nói xong thì con gái đã nhảy tới bên cạnh anh rồi.
Thủy An Lạc bĩu môi, điều mà bọn họ có thể làm lúc này là dìm chết tên James kia và chờ Phong Phong trở về.
***
Mà lúc này, Phong Phong quả thật chưa hề trở về mà vẫn ở nước M xa xôi. Anh đang đứng trong hoàng cung, nghe nói là tẩm cung của mẹ anh trong cung điện được cái tên đàn ông đê tiện tự xưng là bác của anh trông coi.
“Thấy không, đây chính là cung điện của mẹ cháu đó! Hơn ba mươi năm rồi nhưng ta vẫn cho người quét tước sạch sẽ.” Quốc vương mỉm cười nói.
Hai tay của Phong Phong vắt sau lưng, nói: “Quốc gia sắp diệt vong rồi, sự bình tĩnh này rốt cuộc chỉ là giả vờ hay là thật đây?”
Phong Phong nói xong, sắc mặt của Quốc vương lập tức thay đổi.