Kiều Nhã Nguyễn đi tìm Sư Hạ Dương, thế nhưng lúc này anh ta lại đi vắng.
“Thủ trưởng của mấy người đâu rồi?” Kiều Nhã Nguyễn thấy phòng làm việc trống hoác liền hỏi.
“Đi đón Tiểu Niệm Niệm rồi. Dạo gần đây toàn nhờ cô Triệu chăm sóc Tiểu Niệm Niệm.” Lính canh gác nói rồi nháy mắt một cái đầy thâm ý với Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn lập tức ôm lấy cánh tay của lính canh đó rồi nhỏ giọng nói: “Nói như vậy là có hy vọng sao?”
“Có hy vọng hay không còn phải xem thủ trưởng thế nào đã. Nhưng tôi cảm thấy cô Triệu kia thật lòng thích Tiểu Niệm Niệm nhà chúng ta đấy. Cô ấy chăm sóc con bé phải nói là y như con ruột. Tôi đi đón con bé mà con bé còn chẳng muốn về cơ.”
Trong lòng Kiều Nhã Nguyễn có chút tính toán, cô vỗ vai cậu lính gác: “Được rồi, thế là có hy vọng đấy, nếu thủ trưởng của các cậu về thì nói với tôi một tiếng.”
Kiều Nhã Nguyễn nói rồi xoay người định rời đi, thế nhưng cô vừa mới quay đầu lại thì bất ngờ trông thấy Hạ Chương Phong đang đi tới.
“Sao hôm nay Đội trưởng Hạ lại tới đây thế này?” Kiều Nhã Nguyễn cười hỏi, trước đây muốn vô tình gặp anh ta thế này rất khó.
“Có việc.” Hạ Chương Phong thốt ra hai chữ rồi lướt qua Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn bĩu môi, đúng là lạnh lùng thật.
Kiều Nhã Nguyễn quay về, Triệu Phi Phi đang tập chống đẩy, trông thấy cô thì đứng dậy: “Chẳng phải nói đi tìm lão đại cơ mà? Sao về nhanh thế?”
“Đi đón Niệm Niệm rồi.” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vửa cởi thắt lưng quăng lên giường.
“Gần đây cô diễn viên nhỏ kia qua lại thật thân thiết với Tiểu Sư Niệm.” Triệu Phi Phi vừa nhiều chuyện vừa đi tới bên giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn, một tay quàng qua vai cô.
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu: “Cậu không biết à? Có người nói Triệu Uyển Uyển có ý với lão đại đó.”
Triệu Phi Phi hơi giật mình, không tin nổi mà thốt lên: “Không thể nào! Cô ta là ngôi sao đó!”
“Ngôi sao thì làm sao hả?” Kiều Nhã Nguyễn chớp mắt nói.
“Cũng đúng, nam thần của tôi là siêu sao mà vẫn bị cậu bắt lại đó thôi!” Triệu Phi Phi thở dài nói: “Nhưng mà tôi rất tò mò, mẹ của Tiểu Sư Niệm bị làm sao thế?”
Kiều Nhã Nguyễn hơi nheo mắt lại: “Sao hôm nay cậu lại lắm chuyện thế hả?”
“Còn chẳng phải là vì huấn luyện xong rồi, rảnh rỗi quá nên buồn chán sao?” Triệu Phi Phi nói: “Nói đi nào, nói đi nào, cậu với lão đại cũng quen biết nhau từ lâu rồi mà.”
“Mẹ của Tiểu Niệm Niệm chết vì bị ung thư gan. Cô ấy vì bảo vệ Tiểu Sư Niệm mà từ chối trị liệu!” Kiều Nhã Nguyễn thở dài nói.
“Haizzz, chẳng phải lão đại rất yêu cô gái đó à, tại sao lại không kết hôn? Khiến hiện tại hồ sơ của lão đại lại có vết nhơ như thế.” Triệu Phi Phi tỏ ra tiếc nuối nói.
“Cậu nghĩ lão đại không muốn chắc. Triệu Dương Dương là trẻ mồ côi, thân thế của lão đại thì cậu biết rồi đấy, danh gia vọng tộc như vậy sao có thể chấp nhận Triệu Dương Dương được. Sau đó Triệu Dương Dương biết bệnh tình của mình thì lại càng từ chối việc kết hôn với lão đại!” Bây giờ nhắc lại Kiều Nhã Nguyễn vẫn còn cảm thấy thổn thức.
“Tên là Triệu Dương Dương sao?” Triệu Phi Phi nhịn không được nói.
“Đúng thế, là Triệu Dương Dương.” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa cầm quyển sổ đặt trên bàn lại để xem.
Triệu Phi Phi hơi cúi đầu, che đi sự kỳ lạ ánh lên trong mắt cô ta.
“Cái cô ngôi sao kia chẳng phải tên Triệu Uyển Uyển sao?”
“Còn cậu tên là Triệu Phi Phi đấy.” Kiều Nhã Nguyễn cười nói: “Nếu lão đại thật sự nhìn trúng Triệu Uyển Uyển thì chắc chắn cũng không phải bởi vì tên của cô ấy, nếu không thì đã sớm nhìn trúng cậu rồi!”
Triệu Phi Phi nhún vai: “Nói cũng có lý, tôi chỉ cảm thấy Triệu Dương Dương chết thật oan uổng, vì muốn sinh con cho một người đàn ông mà chết, kết quả thì ngay cả một cái danh phận cũng không có.”
Kiều Nhã Nguyễn liếc nhìn Triệu Phi Phi một cái rồi cũng không nói gì tiếp nữa mà chỉ cúi đầu xem.