Đột nhiên Sở Ninh Dực có chút hối hận khi đã nói cho cô biết chuyện này, khiến cô bất an như vậy.
Thủy An Lạc nghe anh nói vậy thì rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Dường như Thủy An Lạc có cảm thấy chỉ cần một khắc không trông thấy anh thì anh sẽ bị người ta hoán đổi ngay vậy.
“Anh là đồ miệng quạ đen, mấy cái anh suy đoán đều đúng hết!” Thủy An Lạc tức giận nói, nhưng tay vẫn cài áo lại cho anh.
“Bánh Bao Đậu! Con mang dép vào đây cho mẹ đi.” Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô, sau đó cười nhẹ rồi nói với con gái đang nô đùa bên ngoài.
Bánh Bao Đậu vâng một tiếng rồi cưỡi xe chạy vào phòng ngủ, nhấc dép của mẹ lên rồi ném vào giỏ, sau đó lại cưỡi xe chạy ra ngoài phi thẳng đến phòng làm việc của ba.
Bánh Bao Đậu tỏ ý rất chạnh lòng, nhà người ta đều là ba mẹ chăm sóc con cái còn nhà bọn họ thì lại toàn là con cái chăm sóc ba mẹ thôi.
“Mẹ ngốc quá! Không được đi chân đất!” Bánh Bao Đậu dạy dỗ.
Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc ngồi lên đùi mình, sau đó lấy dép trong giỏ ra, đi vào chân cho cô.
“Thấy chưa, em còn chẳng hiểu chuyện bằng con gái mình nữa.” Sở Ninh Dực nhẹ nhàng nói.
“Ba ơi, mẹ xấu hổ kìa!” Bánh Bao Đậu thấy ba ôm mẹ liền cười tít mắt, sau đó cưỡi xe chạy ra ngoài.
Thủy An Lạc: “...”
Trong nhà, giờ cô đã đến mức bị cả con gái cũng chê bai rồi sao?
Sở Ninh Dực giúp cô đi dép nhưng không thả cô xuống ngay, anh vẫn để cô ngồi trên chân mình.
“Mấy ngày nữa James sẽ bán mảnh đất kia đi với giá thấp, lần này hắn ta phải lỗ đến ba tỷ.” Sở Ninh Dực không muốn cô tiếp tục nghĩ đến chuyện kia nữa cho nên đã nói sang một chuyện khác.
“Thế nên anh định lấy lại mảnh đất đó à?” Thủy An Lạc quay đầu nhìn anh, nhưng vì mệt nên cô cho qua.
Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên cổ của cô: “Tạm thời thì không, hiện tại danh tiếng của hắn ở thành phố A này coi như nát bét rồi, thế nhưng cái sừng vẫn chưa đủ.”
Thủy An Lạc sửng sốt: “Có ý gì? Chẳng lẽ Thủy An Kiều còn có chuyện gì khác sao?”
“Vợ ngốc à, có nhiều chuyện chỉ có mỗi mình em là không biết thôi.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa xoa xoa mu bàn tay của cô, sau đó vòng hai tay ôm lấy eo của cô, để cô đối mặt với mình.
Thủy An Lạc chẳng thèm để ý chút nào mà ôm lấy cổ anh. Lúc này cửa phòng làm việc vẫn đang mở, mà động tác này của hai người họ lại quá mức ám muội.
“Hắn ta chọc vào anh thì chỉ có thể nói hắn xui xẻo rồi. Anh định khiến hắn đến lúc rời khỏi thành phố A cũng không còn cái quần đùi để mặc à?” Ba tỷ đã là nhiều lắm rồi, thế nhưng Sở Ninh Dực còn chưa thấy hài lòng.
Thủy An Lạc biết, chuyện người cải tạo gen đã hoàn toàn kích thích Sở Ninh Dực, nhất định là nó có liên quan tới chuyện lúc này. Mặc kệ là liên quan nhiều hay ít, Sở Ninh Dực chắc chắn cũng sẽ không nương tay.
“Không còn quần đùi?” Sở Ninh Dực nhướng mày, “Thế thì mắt của người khác sẽ đau mất.”
Thủy An Lạc phì một tiếng bật cười, quả đúng là anh Sở của cô.
Thủy An Lạc trượt tay khỏi cổ của anh, sau đó nắm lấy tay của Sở Ninh Dực: “Sở Ninh Dực, em đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì em vẫn nhất quyết ở lại bên anh! Em không quan tâm anh sẽ mang đến cho em những nguy hiểm gì, em sẽ cùng anh đối mặt với những điều đó! Còn anh thì sao, bất kể chuyện có nguy hiểm với em đến thế nào, liệu anh có vì yêu em mà buông tay em không?”
Thanh âm của Thủy An Lạc rất nhỏ, thậm chí còn có chút thiếu tự tin.
Cố chấp của người trong tình yêu chính là muốn cùng người đàn ông của mình đối mặt với mọi khó khăn, cho nên mới có cái từ “vợ Tào Khang” chứ.
Còn sự chân thành của người đàn ông đối với tình yêu của mình chính là vào lúc nguy hiểm, lấy danh nghĩa là yêu để làm chuyện khiến người phụ nữ của mình được an toàn, thế nên người ta mới nói, đàn ông là trụ cột của gia đình.