Trong phòng khách, ngay đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Một lúc lâu sau không thấy ai có động tĩnh gì, mãi tới khi Khoai Tây khua khua tay nhỏ, ê a kêu đòi ăn mới phá vỡ được bầu không khí bị đóng băng này.
“Anh nói cái gì?” Thủy An Lạc và Cố Tiểu An lần này cùng lên tiếng, ngay đến giọng điệu cũng y như nhau.
Có lẽ vì có người ngoài ở đây, cho nên hai cô nàng này mới hơi to gan một chút. Nếu chỉ có hai người ở riêng với nhau, chắc chắn họ sẽ không dám làm như vậy đâu.
Sở Ninh Dực và Sở Lăng Phong đưa mắt nhìn nhau: Hai cô nàng não tàn này, lúc nào mà chẳng xử lý được!
Thế nên hai người rất tự giác lại trở vờ làm kẻ nhát gan, cúi đầu ăn cơm.
Khoai Tây giãy giãy chân nhỏ, không hề khách khí khinh bỉ hai người đàn ông kia: Đúng là nhát chết đi~
Sau bữa cơm trưa, Sở Ninh Dực và Sở Lăng Phong lại chuyển chiến tuyến vào phòng làm việc, thế nên Thủy An Lạc và Cố Tiểu An ở dưới lầu chơi cùng với Khoai Tây.
Khoai Tây rất thích Thanh Loan, hầu hết thời gian đều chơi với nó.
Mãi đến ba giờ chiều, vì Sở Ninh Dực còn có hẹn với Sư Hạ Dương, cho nên họ đành phải nói lời từ biệt.
Tuy Sở Ninh Dực không lấy được nhiều tin tức, nhưng ít nhất cũng có được một ít manh mối, đó chính là, người cải tạo gen dù có cao cấp hơn người nhân bản, nhưng tuổi thọ vẫn sẽ bị ảnh hưởng, có lẽ còn bị thêm một số chứng bệnh nữa.
Còn lần này Thủy An Lạc lại có thu hoạch lớn, đó chính là có được một người bạn giống cô y đúc. Tới lúc đi rồi, hai người vẫn quyến luyến nhau không rời.
Trên đường, mãi tới khi không thấy bóng dáng Cố Tiểu An đâu nữa, Thủy An Lạc mới thu lại tầm mắt của mình.
“Thế này là tìm thấy bạn cùng chí hướng rồi hả?” Sở Ninh Dực chậc lưỡi. Anh với Sở Lăng Phong nói chuyện với nhau cũng rất hợp, chẳng trách Thủy An Lạc và Cố Tiểu An lại có thể hợp ý nhau như vậy.
Thủy An Lạc với tay ra bóp cổ anh: “Anh với tên Sở Lăng Phong đó đúng là cá mè một lứa.”
Sở Ninh Dực không để tâm, dù sao thì cô cũng không mạnh tay, “Chẳng lẽ bọn anh còn chưa nể mặt các em đủ hả?” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
Lúc không chịu nổi anh với Sở Lăng Phong cũng phản bác lại một câu, nhưng hầu như vẫn giả đò nhút nhát.
Người ta ở bên ngoài, đều phải nể mặt đàn ông, thế mà họ ra ngoài, lại phải để mặt mũi cho bà xã nhà mình.
Thủy An Lạc hừ một tiếng, buông cổ anh ra, lại dựa vào ngực anh, “Thế nào rồi, anh với Sở Lăng Phong nói chuyện với nhau cũng rất ổn, vào thì vợ người ta ra đón, về thì Sở Lăng Phong đích thân tiễn. Anh nói xem, nếu song vương hai người đều muốn chiếm thành phố A này, vậy ai sẽ thắng?”
“Lưỡng bại câu thương.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, thế nên hai bên Bắc Nam nước sông không chạm nước giếng thế này cũng tốt.
Nếu không sẽ chỉ có kẻ khác được lợi thôi.
“Em đang nghĩ, nếu truyền thông của thành phố A này biết Song Sở hẹn gặp riêng nhau, chắc chắn sẽ phát điên mất.” Thủy An Lạc chọc chọc cằm mình, nói.
“Ừ, thế nên không thể nói chuyện này cho bất cứ ai biết được.” Sở NInh Dực nói xong liền lôi điện thoại ra,
“Í, giờ không phải là cơ hội tốt cho anh làm màu hả? Sao không nói?” Thủy An Lạc thắc mắc hỏi.
Sở Ninh Dực: “...”
Một ánh mắt lạnh lùng lướt qua, tự hiểu lấy đi.
Thủy An Lạc bĩu môi, em ngốc, hiểu không nổi.
Là Sư Hạ Dương gọi điện thoại tới, báo với anh là đã tới rồi, đang ở dưới lầu.
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc, bảo cô dụ thím Ngô ra khỏi nhà.
Thủy An Lạc hiểu ý anh, liền lấy di động ra gọi về điện thoại bàn ở nhà, Bánh Bao Rau nghe máy, cứ alô suốt.
Thủy An Lạc đưa tay lên miết trán: “Bao Đậu, con nói với bà Ngô, bảo bà đưa các con sang nhà bà nội đi, rồi mang quyển sổ đỏ trong phòng ba về đây cho mẹ.”
Thủy An Lạc nói xong, Sở Ninh Dực lại nhìn chằm chằm cô.