“Anh được bổ mắt?”
Một câu nói nhẹ bẫng này cứ thế phun ra từ giữa hai phiến môi mỏng của Sở Ninh Dực.
Cánh tay đang chống đầu của Thủy An Lạc lập tức trượt một cái, đầu đập thẳng xuống chăn.
Má, cô bật lại câu này bằng cách nào bây giờ?
Thủy An Lạc đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên: “Một người đàn ông lại đẹp giống con gái như anh thì có gì mà đắc ý chứ hả?”
“Anh rất đắc ý!” Sở Ninh Dực tỏ vẻ đương nhiên nói.
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc dứt khoát lăn một vòng rồi đưa lưng về phía Sở Ninh Dực: “Em muốn đi ngủ rồi!”
Bị đả kích quá mạnh mẽ khiến trái tim nhỏ bé của cô tan nát cả rồi.
“Ngủ nổi không? Tán gẫu với bản thiếu gia một chút đi.” Sở Ninh Dực khẽ cười.
“Không muốn! Anh cũng đâu có khen em!” Thủy An Lạc hừ hừ, vẫn đưa lưng về phía anh.
Thủy An Lạc như vậy rất trẻ con, đôi khi lại khiến Sở Ninh Dực cảm thấy cứ như anh nuôi những bốn đứa trẻ vậy.
Thế nhưng anh lại thích vợ ngốc nhà mình như thế này. Chỉ có trước mặt anh, Thủy An Lạc mới lộ ra tính trẻ con như vậy thôi.
Sở Ninh Dực giơ tay lên, Thủy An Lạc dường như đã biết trước mà tránh về một bên, tuy rằng cánh tay của Sở Ninh Dực dài thế nhưng cũng không với tới cô.
“Bà xã, anh muốn vào phòng vệ sinh.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng.
“Anh gạt người, còn lâu em mới tin anh!” Thủy An Lạc tiếp tục hầm hừ.
Sở Ninh Dực bất đắc dĩ lắc đầu rồi tự điều khiển xe lăn vào toilet.
Thủy An Lạc lập tức bật dậy rồi vội vàng xuống giường chạy theo.
Trong phòng tắm có nạng thế nhưng dùng nạng cũng rất phiền phức, nhất là khi Sở Ninh Dực phải dùng hai ta chống nạng thì làm gì còn tay nào để cởi quần.
Thủy An Lạc theo anh vào phòng tắm rồi đặt nạng vào bên tay phải của Sở Ninh Dực, bên trái của anh thì được cô đỡ sau đó mặt không đỏ tim không đổi nhịp mà dứt khoát giúp anh cởi quần.
Sở Ninh Dực: “...”
“Bà xã à, em làm việc này đúng là càng ngày càng thuận tay đấy nhỉ!” Hồi mới đầu anh từ chối tất cả mọi người giúp đỡ mình, dù sao mặt mũi của anh Sở cũng ở chỗ này cả.
Mãi đến một lần Sở Ninh Dực bị ngã sấp xuống thì Thủy An Lạc mới cương quyết phải giúp Sở Ninh Dực đi vệ sinh bằng được.
Nhớ đến lần đầu tiên Thủy An Lạc giúp mình, Sở Ninh Dực cảm thấy đời người đi đến bước đó thì đã chẳng còn cái quái gì không thể xảy ra nữa rồi.
[Đây là lần đầu tiên nhìn anh Sở đi vệ sinh.]
Thủy An Lạc có chút xầu hổ, thế nhưng khi cô nghĩ đến cánh tay đang tím bầm của anh thì xấu hổ gì gì đó cũng nhanh chóng biến mất.
Nhưng mà anh Sở cũng xấu hổ đó nha.
Đi hái hoa một chút cũng bị vợ nhìn, cái tình huống này quá mức quái dị rồi.
Vậy nên có thế nào thì anh Sở cũng không thể tống chất thải của cơ thể ra bên ngoài được.
“Em đi ra ngoài đi!” Sở Ninh Dực nhịn đến mức mặt mũi đỏ bừng, ngay cả nói cũng là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Lúc này thì Thủy An Lạc đang ngượng chín người nào có dám nhìn thẳng vào cái chỗ nào đó đâu. Cô nghe Sở Ninh Dực nói vậy liền ngẩng đầu nhìn anh, thế rồi đập vào mắt cô là một gương mặt đỏ rực.
Ui chao, anh Sở mà cũng biết đỏ mặt cơ à.
Trong nháy mắt, Thủy An Lạc lập tức cảm thấy hưng phấn, xấu hổ gì gì đó đều bay sạch cả rồi. Cô giơ tay rồi cười cười y như một tên lưu manh: “Không xì xì ra được chứ gì, để em giúp anh xem có xì xì ra không nha?”
Cơ thể của Sở Ninh Dực lập tức run lên, suýt nữa thì không khống chế được mà quẳng nạng đi rồi dùng một tay bóp chết vợ mình.
Giữa ban ngày ban mặt mà anh bị vợ mình đùa bỡn thế này à!
Là bị đùa bỡn đó!
Sau đó, Sở Ninh Dực giải quyết xong vấn đề sinh lý của mình, thế rồi mọi chuyện thành như bây giờ đây, anh đã có thể không kiêng kỵ gì đối diện với vợ mình để giải quyết nhân sinh đại sự luôn được rồi.
Mà vợ ngốc bảo bối nhà anh cũng phải nói là càng ngày càng bỉ ổi.
Công lao này là của anh, tốt lắm, rất tốt.