Ý cười trong mắt của Hạ Lăng khiến Phong Phong cảm thấy nhức mắt.
“Loại người như cô sẽ mãi mãi không thể hiểu được là tôi đang lo lắng điều gì đâu! Hạ Lăng, tôi cảnh cáo cô, về sau đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa!” Phong Phong trầm giọng cảnh cáo, sau đó cất bước đi ra ngoài.
“An phu nhân thích tôi, hơn nữa tôi cũng có thể thỏa mãn nỗi nhớ nhung con gái ruột thịt của bà ấy, có gì không tốt chứ?” Hạ Lăng nói, sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh Phong Phong: “Con gái nuôi thì sao? Cũng đâu phải con gái ruột thịt của bà ấy đâu!”
Phong Phong quay đầu lại nhìn cô gái đang đứng bên cạnh mình: “Hạ Lăng, cô đừng ỷ vào gương mặt này rồi muốn hoành hành khắp nơi! Cẩn thận có ngày ra đường gặp phải biến thái, bị tạt axit vào mặt đó!” Phong Phong đanh giọng đáp lại lời của cô ta, giọng điệu xen lẫn sự lạnh lẽo.
“Anh thực sự cam lòng hủy hoại gương mặt này sao?” Hạ Lăng cắn răng hỏi.
“So với việc để cô dùng gương mặt này đi làm chuyện xấu xa thì tôi thà rằng hủy hoại nó còn hơn!” Phong Phong trầm giọng nói, sau đó nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Hạ Lăng siết chặt hai bàn tay lại, sao người đàn ông này lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ?
Phong Phong xuống lầu nhưng không thấy Kiều Nhã Nguyễn đâu: “Nhã Nhã đâu rồi ạ?”
“Quân bộ có việc, con bé nhận điện thoại xong chạy đi rồi!” Ba An giải thích, sau đó quay đầu nhìn Hạ Lăng đang bước xuống lầu: “Chuẩn bị ăn cơm trưa thôi.”
“Chú à, con về đây, Tiểu Bất Điểm đang khó chịu nên con cũng không yên tâm lắm.” Phong Phong từ chối ăn bữa cơm trưa này, tiện thể lấy Tiểu Bất Điểm ra làm cái cớ.
Ba An hơi sửng sốt nhưng cũng gật đầu luôn: “Con cái quan trọng, con cứ đi đi.”
Mẹ An thấy Phong Phong cũng rời đi thì sắc mặt càng khó coi hơn.
“Có phải Phong Phong không thích fan hâm mộ như cháu không ạ?” Hạ Lăng tỏ ra đáng thương nói: “Cháu yêu thích anh ấy nên muốn anh ấy ký tên cho cháu thôi mà, hình như cháu khiến anh ấy không vui rồi.”
“Không phải đâu!” Mẹ An vội vàng mở miệng an ủi: “Phong Phong không phải loại người như vậy đâu. Nhã Nhã đi rồi, nó lại lo lắng cho bé con đang ở nhà nên mới phải trở về thôi, không sao đâu, cháu ăn cơm với cô đi!”
“Vâng.” Hạ Lăng ngọt ngào nói.
Phong Phong rời khỏi nhà họ An liền lập tức gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn. Lúc này cô đang ở trên taxi, thấy Phong Phong gọi điện đến, chẳng hiểu sao Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy rất phiền cho nên bấm từ chối.
Phong Phong thấy âm báo máy bận, nhíu mày gọi lại lần nữa, thế nhưng vẫn bị từ chối.
[Em làm cái gì đấy? Bắt máy đi.]
Kiều Nhã Nguyễn nhìn tin ngắn đầy tức giận của Phong Phong, hơn nữa anh cũng gọi tới rồi. Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát tắt nguồn điện thoại luôn, lúc này đây cô đang cảm thấy rất phiền.
“Sao thế, cãi nhau với bạn trai à?” Tài xế cười cười hỏi.
“Không phải đâu!” Kiều Nhã Nguyễn nhìn cảnh vật bên ngoài, không thể không nói Hạ Lăng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới tới. Cô ta bắt được nhược điểm của họ một cách chuẩn xác, mỗi một câu của cô ta đều đâm vào vết thương lòng của cô.
Cô đã cướp đi người đàn ông của chính ân nhân cứu mạng của mình.
“Haizzz, thực sự không thể hiểu nổi phụ nữ các cô đang nghĩ gì nữa, vợ của tôi mới gần đây còn cãi nhau với tôi đấy. Cô nói xem, chẳng qua cũng chỉ là trùng hợp ra ngoài đi làm lại gặp bạn gãi cũ thôi mà?” Tài xế là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, có vẻ như người đàn ông này nhịn hết nổi rồi cho nên mới nói ra.
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu nhìn tài xế.
Tài xế tiếp tục nói: “Phụ nữ các cô để ý chuyện bạn gái cũ lắm à?”
“Đó là do anh không cho vợ của anh cảm giác an toàn chăng?!” Kiều Nhã Nguyễn nhàn nhạt nói.
Có lẽ cũng có thể là do Phong Phong không cho cô cảm giác an toàn?
Cho nên lúc này cô mới cảm thấy hoang mang và phiền não như vậy?
Thế nhưng nếu bình xét lại thì Phong Phong đối xử với cô rất tốt, thậm chí còn chưa từng nói chia tay với cô.
“Này, sao phụ nữ các cô cứ luôn nói không có cảm giác an toàn vậy nhỉ? Cảm giác an toàn cái gì? Tiền lương của tôi cũng nộp cho cô ấy hết rồi, cả ngày chỉ biết cắm đầu làm tài xế cho người ta, còn muốn thế nào nữa đây?” Tài xế nói với vẻ bất đắc dĩ.